Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 5: Triệu Mẩn phần 1
Trương Vô Kỵ hoảng hồn hoảng vía, vội vàngba chân bốn cẳng chạy về Võ Đang.
Song chưa ai đen bằng hắn ta, chạy nửa đường bị quan phủ phát hiện chưa có giấy phép cưỡi ngựa, thế là mất toi hai con ngựa, hai huynh đệ đành phải đi bộ.
Được ít lâu sau, đám người Dương Tiêu đuổi kịp hai chúng tôi, vậy cũng tốt, khỏi phải lo vấn đề ăn ở, Dương Tiêu lại có giấy phép cưỡi ngựa hạng 3 đi lại thoải mái mà chẳng sợ gặp mấy tên sai dịch vô lương tâm suốt ngày đòi tiền mãi lộ.
Nhưng dù gấp gáp đến đâu, tính xấu của Trương Vô Kỵ mãi mãi không bỏ, chạy một đoạn lại phải vào quán rượu ăn uống.
Trên tửu lầu khá cao, tại bàn tiệc dạng VIP, cảbọn đang nhồm nhoàm ăn uống phủ phê chợt Trương Vô Kỵ sững người nhìn về phía trước.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo chợt thấy một đámngười đang đi lên lầu.
Người đi đầu tiên gương mặt trắng trẻo, có thể nói cũng là một mĩ nam tử.
Thấy Trương Vô Kỵ nhìn gã chăm chăm tôi ngạc nhiên:
- Đại ca, bộ anh thành pê đê rồi hay sao mà nhìn vào gã kia chăm chăm thế?
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi một cái đau điếng rồi nói nhỏ:
- Nó là con gái.
- Sao đại ca biết?
- Xưa nay tao chỉ cần nhìn qua là biết ngay, cần gì phải hỏi.
- Mắt đại ca nhìn gái saotinh thế? Nhưng có ích gì? Nếu là con gái mà cải trang thành con trai thì đích thị là hạng xăngpha nhớt rồi, mê mệt làm gì chứ?
Nói đến đó, tên gái giả trai nhìn thấy chúng tôi bèn mỉm cười thật tươi rồi quay trở xuống lầu.
Lúc này Dương Tiêu nói:
- Giáo chủ, người có thấy bảo kiếm của y không?
- Là kiếm gì?
- Ỷ Thiên Kiếm.
- Vô lý – tôi kêu lên - Ỷ Thiên Kiếm là vật sở hữu của phái Nga My, con nhỏ này sao lại có nó? Đó có phải hàng nhái không?
- Không thể. Nếu khôngphải hàng xịn làm sao qua mắt ta?
- Vậy nó chôm được củamụ già đó chăng?
- Điều này càng vô lý hơn, mụ già đó biết thanh kiếm này vô cùngquý báu làm sao có thể để người ta lấy được dễ dàng như vậy?
Cuộc đối thoại đến đó lại thấy một người chạylên, hắn cung kính vòng tay nói với Trương Vô Kỵ:
- Công tử, thiếu gia nhà tôi gửi tấm danh thiếp này đến người, đằng sau có ghi rõ địa chỉ mong công tử đến tối ghé thăm.
Trương Vô Kỵ vừa nghebốn chữ “đến tối ghé thăm” mắt đã sáng rực, trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu ý định bậy bạ,mặc kệ tôi, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu khuyên can thế nào cũng mặc kệ.
Cuối cùng cả ba chúng tôi buộc lòng phải đi theo bảo vệ y, dù sao y cũng là giáo chủ, không có chữ ký của y, mọi việc chi tiêu trong Minh giáo không thể diễn ra như hiện tại, bọn họ cũng sẽ bị trừ tiền lương đến sạt nghiệp vì tội không bảo đảm an toàn cho giáo chủ.Trang viện của cô gái hồi sáng thanh tao thi nhã không thua khách sạn 5 sao, thức ăn còn ngon hơn nhà hàng, vừanhìn thấy tôi đã thèm đến rỏ rãi.
Nhưng lúc đó, tiếng nhạc lập tức rộn ràng, một bóng áo đỏ nhẹ nhàng bước ra.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập, sững sờ đếnquên cả miếng đùi gà đang gặm dở trong tay.
Cô gái mới vào phòng còn xinh hơn cả Chu Chỉ Nhược, chao ôi, nếu nói về bốn chữ tuyệt sắc giai nhân còn quá tầm thường nếu nói về nàng.
Trương Vô Kỵ thì khỏi nói, đôi mắt nhìn chăm chăm như muốn lồi ra khỏi tròng, ngay cả Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng không kìm chế được bản thân, nước dãi chảy ròng ròng.
Cô gái nhìn bốn chúng tôi mỉm cười:
- Trương giáo chủ, Vi Bức Vương, Dương Tả sứ, Sở Lưu Manh, tiểu nữ vô cùng hân hạnh gặp quý vị.
- Cô nương, sao cô biết chúng tôi?
- Sau trận chiến Quang Minh đỉnh, danh tiếng của Minh Giáo đã vang khắp võ lâm, poster củabốn vị đây được treo khắp nơi, ai mà không biết?
- Vậy cô nương đây là…?
- Tiểu nữ họ Triệu, tên chỉ có một chữ Mẫn.
- Triệu cô nương, chúngtôi có điều muốn thỉnh giáo.
- Gặp nhau nơi đây là códuyên – Triệu Mẫn gạt đi – đây là lô rượu ngoại gia phụ mới nhập,mời quý vị vài chén.
Vừa gặp đã đòi uống rượu, cô này chắc chắn cũng từng làm vũ nữ ở vũ trường, nếu không đã chẳng sành sỏi như thế - tôi thầm nhủ.
Đúng lúc đó, cô nàng sơ sẩy làm rơi ly rượu trên tay xuống, rượu loang khắp váy.
Cô nàng bối rối:
- Xin lỗi, chờ lát tôi đi thay đồ.
- Cô cứ tự nhiên.
Chờ Triệu Mẫn vừa đi khỏi, Trương Vô Kỵ vội vàng kéo tôi đi xềnh xệch.
- Nhanh lên, nếu không muộn mất.
- Đại ca định đi do thám à?
- Ở đây có quái gì mà dothám? Tao với mày đi nhanh lên một chút, may ra còn nhìn trộm được ả họ Triệu đó thayquần áo.
- Đại ca đồi bại quá, như thế cô ta bắt được báo sai dịch thì anh em mình rũ tù.
- Ừ nhỉ - Trương Vô Kỵ giật mình – toi rồi, quaylại nhanh lên.
Cũng may nhờ tôi can gián kịp thời, Trương Vô Kỵ quay lại cũng là lúc cô gái đó quay về.
- Xin lỗi quý vị.
- Ờ,… ờ.,… - Trương Vô Kỵ lúng túng rồi nói – chúng tôi có việc phải về sớm.
Tôi cười thầm trong bụng, chắc chắn thằng cha này sợ người ta phát hiện hành vi xem trộm của mình nên mới đánh bài chuồn nhanh thế.
Kỳ lạ hơn là cô nàng họ Triệu thản nhiên như không, chỉ chào chúng tôi rồi đi vào trong.
Đến lúc đi trên đường chúng tôi mới phát hiện thì ra Dương Tiêu và Vi Bức Vương đều trúng độc,