Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 6: Về Núi Võ Đang phần 1
Ngay sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ đã tặng quách cây trâm kém chất lượng ấy cho Tiểu Chiêu, miệng còn không ngừng bốc phét mình cực khổ lắm, chạy mất mấy hiệu kim hoàn hạng sang ở thành này mới mua được.
Tiểu Chiêu đương nhiênsung sướng vô cùng dù sao trâm này cũng thuộc loại xịn, tuy nhiênđến lúc xem xét kỹ cô ngạc nhiên:
- Công tử, tại sao trên đỉnh của nó lại có vết lõm nhỉ?
Trương Vô Kỵ giật mình, làm sao có thể nóinguồn gốc thật sự bèn nói lấp lửng:
- Thôi chết rồi, chắc tại mấy thằng cha làm bố láo ăn bớt vật liệu, tôi phải cho nó một trận mới được.
Tiểu Chiêu vốn cực kỳ ngây thơ, vừa nghe vậy đã cất tiếng khuyên cansợ Trương Vô Kỵ quay lại gây sự lại bị bọn bảo kê đánh thì khổ. Tất nhiên họ Trương lúc đầu làm ra vẻ hùng dũng lắm nhưng trong bụng mừng không để đâu hết.
Ngày hôm sau, sợ đi cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu lại lây độc của họ thì khổ, tôi và Trương Vô Kỵ vội kiếm cớ rồi chuồn trước. Dương Tiêu cũng cẩn thận, trước khi chúng tôi đi đã chuẩn bị sẵn hai tấm bằng cưỡi ngựa.
Tôi ngạc nhiên:
- Chúng tôi đã thi bao giờ đâu? Cướp đâu ra bằng thế này?
- Muỗi - Dương tả sứ bật cười vì sự ngớ ngẩncủa tôi - đến tiền Minh Giáo chúng ta còn in giả được, tấm bằng này thì bõ bèn gì.
Trương Vô Kỵ nghe vậygật gù rồi chợt biến sắcnói lớn:
- Vậy tiền các ông đưa cho tôi có phải tiền giả không?
- À, điều này thì xin giáo chủ cứ yên chí, đảm bảo người đem ra tiêu pha, khó có người phát hiện.
- Trời ơi - Trương Vô Kỵ kêu lên thảm thiết - các ông cho tôi một đống tiền nhưng toàn tiền giả thì làm ăn gì? Lỡ tôi tiêu bị phát hiện nha sai bắt được thì ốm tù.
- Trước giờ tiền của chúng ta có bị phát hiện đâu, ngài cứ yên chí - Dương Tiêu cười đểu.
- Yên cái đầu ông.
Trương Vô Kỵ nói vậy rồi quất ngựa vọt thẳng. Tôi ngạc nhiên vìthái độ thiếu lịch sự củay rồi cũng phóng ngựa đuổi theo:
- Đại ca, anh dở người hay sao thế?
- Mày dở thì có, tao tưởng vớ bở hoá ra bọnnó cho tao làm chủ một đống tiền giả, lỡ sau này bị nha dịch bắt thì tao lãnh đủ.
- Nhưng Dương tả sứ đãkhẳng định tiền rất giống thật, chẳng dễ phát hiện cơ mà.
- Hừm, lão nói thế chứ nếu bị bắt ai là đứa đầutiên chịu trách nhiệm?
- Ừ, đúng là đại ca.
- Cái ghế Minh Giáo này không ngồi được rồi, tao phải tìm đứa nào thế chỗ thôi.
* * *
Vì sự an nguy của núi Võ Đang, tôi và Trương đại ca phóng bất kể ngày đêm, mãi đến đêmhôm sau, chúng tôi mới lên được đến đỉnh núi.
Song mọi chuyện đã quámuộn, Trương Tam Phong vì quá tin tưởng, bị tên phản tăng Thiếu Lâm đánh lén, bị trọng thương.
Trương Vô Kỵ vội vàng nói với tôi:
- Tao với mày đi tìm haibộ quần áo đạo sĩ cũ đi.
- Chuyện gì vậy?
- Ừ... - Trương Vô Kỵ ngần ngừ một lúc rồi nói - thực ra lúc nhỏ taonợ của bọn tiểu đạo sĩ một số tiền, nếu bây giờ thò mặt ra không sạt nghiệp mới là lạ.
- Anh đi đâu cũng mang nợ.
Nhưng gì thì gì tôi chẳngthể phản đối gì hơn, hừm, đành phải mặc bộ quần áo xấu xí thế này.
Tôi kêu lên:
- Quần áo xấu thế, chẳng model tí nào, người ta mà nhìn thấy em thì cười cho thối mũi.
- Câm mõm lại, ra đây đi.
Song số Trương Vô Kỵ và tôi phải nói đen không để đâu xiết, vừa ra đã gặp Trương chân nhân đang truyền thụ võ công cho Du Đại Nham, thôi xong, chưa kịp nhìn nghe Du Đại Nham sai chúng tôi khiêng kiệu cho ông ra ngoài.
Tôi khẽ càu nhàu:
- Đấy bảo anh rồi, mặc áo này làm gì, tự nhiên phải đi khiêng kiệu.
- Hê, lúc nãy tao học được mấy chiêu hay phết mày ạ.
- Anh cẩn thận, Trương chân nhân mà kiện anh ăn cắp bản quyền thì chết.
Chết rồi, vừa thò mặt ra, tôi đã nhìn thấy gương mặt giả nam của Triệu Mẫn.
Con bé này sao khoái giả trang thế nhỉ? Không biết nó có nhận ra mình không? Toi rồi, mình vừa thắng nó hai mươi triệu, nó mà trả thù thì chết.
Chưa kịp nghĩ ngợi, Triệu Mẫn đã lớn tiếng thách thức, lại còn mạo nhận người của Minh Giáo đến thuyết phục Võ Đang đầu quân cho triều đình.
Trương Vô Kỵ nghiến răng:
- Dám mạo danh tao, tao phải kiện ra toà án quốc tế cho con bé này tán gia bại sản thì thôi.
- Tên của anh có đăng ký bản quyền đâu, - tôi cười - kiện cũng chẳng ăn thua gì đâu anh ơi, nó giàu lắm, nếu nó kiện lại thì anh em mìnhchết toi.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Tốt nhất cứ đứng yên xem xét tình hình thế nào đã.
Triệu Mẫn rõ khôn, biếtthừa bên trong Võ Đangchẳng ai đủ sức đối đầu với nó lên cứ hết sức khích bác đánh nhau, cũng may vừa lúc đó, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu lên kịp.
Tất nhiên, dù sao đây cũng là trận đấu của Võ Đang và Minh Giáo giả, bọn Dương, Vi đâu có tưcách gì xen vào, đành ngồi ra ngoài làm khán giả bất đắc dĩ.
Triệu Mẫn cười ha hả:
- Thì ra Võ Đang chỉ là anh hùng rỏm, không ai dám đấu với ba nô tài của ta.
Trương Vô Kỵ chợt nóng mặt, không thể đểcho con bé này khinh thường được,Võ Đang mà mất mặt đảm bảo chữ ký của Trương chânnhân mất giá ngay, cuốicùng hắn hét lớn một tiếng rồi nhẩy vọt ra đại sảnh lên tiếng nhận lời thách đấu.