Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 8: Lửa Thêu Bảo Tháp phần 1
Sau khi chữa khỏi cho hai vị trưởng bối, Trương Vô Kỵ và tôi lại tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngũ đại phái.
Trương Vô Kỵ vừa đi vừa tính toán không biết nên lấy công giải cứu họ bao nhiêu là hợplý, Dương Tiêu thì vẫn giữ bộ mặt lầm lì, cũng phải thôi, con gái mình tự nhiên lấy tình địch cũthì ai mà không tức tràomáu? Tôi nhìn vậy cũng chột dạ, không biết có nên nói cho ông ta biết tâm ý đào mỏ của Bất Hối không nữa.
Rồi sau đó, chúng tôi nhận được tin báo, quầnhùng ngũ đại phái đã bị bọn người Triệu Mẫn cho uống thuốc lắc, công lực đều mất hết, không còn sức phản kháng mặc cho bọn triều đình làm tình làm tội.
Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn là quận chúa đương kim triều đình thì mắt sáng rực:
- Tuyệt, nếu tao mà lấycon bé này thì ăn tiêu cảđời cũng không hết.
- Anh định làm kỹ sư đào mỏ à? - tôi bĩu môi - nói cho anh biết đừng có đi vào rừng mơ tìm quả dưa bở nhớ, anh quên bọn triều đình đang ráo riết thôn tính võ lâm à? Nếu biết anh là giáo chủ của Minh Giáo, liệu Nhữ Dương Vương có nhận anh làm con rể không?
- Mày nói cũng có lý, nhưng nghĩ lại con bé này cũng xinh đáo để mà tài sản của nó cũng chẳng thể bỏ qua, mày bảo phải làm sao bây giờ?
- Giờ chỉ còn một cách thôi.
- Cách gì?
- Tốt nhất anh cho quânMinh Giáo khởi nghĩa chống lại triều đình, như thế tạo được oai danh có thể đường đường chính chính cưới quận chúa rồi còn gì.
- Đồ ngu - Trương Vô Kỵ cốc đầu tôi đau điếng - mày có biết tội làm phản nhẹ nhất cũngdựa cột, mày định xui tao chết à?
- Anh ngu thì có, anh thìbiết quái gì đánh trận chứ? Tốt nhất cứ giao cho thằng cha Chu Nguyên Chương ấy, đợi nó đánh đông dẹp bắc rồi thừa cơ chém chết nó đi, mình anh hưởng thành quả rồi cưới con bé đấy thế mới là lưỡngtoàn kỳ mĩ hiểu chưa?
- Chí lý, ok, mày gửi email về Quang Minh đỉnh nói Minh Giáo từ hôm nay dốc toàn lực chống lại triều đình, nhớ nhé.
* * *
Nhưng nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là phải tìm cách cứu quần hùng giang hồ khỏi bàn tay của Triệu Mẫn, chaoôi, đúng là mười phần khó khăn, đừng nói phảihạ được đám bảo kê củathị, ngay cả việc làm sao đưa hàng trăm người đang bị uống thuốc lắc ra ngoài đúng là một vấn đề nan giải.
Hôm ấy, tôi và Trương Vô Kỵ đang nấp trên nóc nhà nhìn xuống phíadưới, thấy Triệu Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế da hổ, đang định làm nhục Chu Chỉ Nhược, thấy vậy tôi không sao chịu nổi bèn hét lớn:
- Dừng lại.
Rồi vù một cái, thân hình tôi vọt xuống đấu trường.
- Thì ra là ngươi - TriệuMẫn nhìn tôi mỉm cười -thế còn Trương giáo chủ đâu?
Trương Vô Kỵ biết đã bịlộ, lườm tôi rồi vụt xuống chắp tay đáp lễ.
Vốn có ý với gia tài của Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ lần này mỉm cười rõ tươi nhìn nàng. Hắn tuy có ý nhưng tôi thì không, làm sao có thể cười nổi với một người vừa đem nàng Chu Chỉ Nhược thân yêu ra định bỡn cợt chứ? Nghĩ vậy tôi tức giận không cần giữ lễ độ:
- Triệu Mẫn, bà có thể thả Chu cô nương ra được không?
- Mơ giữa ban ngày à? -Triệu Mẫn bĩu môi - tôi không những không thả còn mỗi ngày đem nó rahành hạ ba đợt sáng trưa chiều cho bõ tức.
- Bà và cô ấy có thù oángì chứ?
- Không thù không oán. Nhưng bổn cô nương thích thế, ông làm gì được không?
- Được - biết nói lý với ả, tôi tức giận nói - nếu bà dám động đến một sợi tóc của Chu cô nương, tôi đảm bảo tôi sẽ rạch mặt bà. Bà có tin không?
- Hừm tôi cóc tin đấy, giỏi thì làm đi.
- Á à, bà thích thách nhàgiàu húp tương phải không?
Nói rồi nhanh như chớp tôi vọt tới quẹt nắm đấtvào mặt thị.
Tôi cũng không thể tưởng tượng khinh côngcủa tôi lại nhanh đến vậy, chạy một vòng qua ả rồi trở về chỗ người khác vẫn chưa kịp phản ứng.
Triệu Mẫn sững người rồi lùi về phía sau, gương mặt tái nhợt song vẫn run run nói:
- Khá lắm, không biết mấy vụ rạch mặt trẻ con ngày xưa phải ông làm không? Nhưng đừngtưởng tôi sợ nhớ, chỉ cần một cái mũ bảo hiểm là xong tuốt.
- Thế thì trừ phi bà đội nồi cơm điện cả ngày lẫn đêm, tôi đảm bảo chẳng làm gì được bà.
Thấy tôi đang định đưa Chu Chỉ Nhược đi, Triệu Mẫn quát lớn, lập tức Huyền Minh Nhị Lão, ba tên hộ vệ của thị, thậm chí cả một lô một lốc đám cao thủ mà tôi không biết mặt ùa đến bao vây chúng tôi vào giữa.
Triệu Mẫn cười rộ lên:
- Giỏi thì cứu người đi.
Trương Vô Kỵ nhìn tình thế thì sợ đến đỉnh đầu vội gàn tôi:
- Thôi, cứu người để từ từ, giờ đấu không lại đâu.
Tôi chưa kịp phản ứng hắn đã bước tới chắp tay vái chào.
- Đại ca - tôi gào lên lúcra khỏi đấu trường - anh làm cái quái gì thế?Sao chạy đi như thế?
- Mày nhắm đánh lại bọn bảo kê của Triệu Mẫn không mà ở lại?
- Không đánh lại cũng phải cố chứ?
- Cố quá thành “quá cố”đấy em ạ. Tinh tướng vừa chứ.
Về khách điếm, hội ngộ Dương Tiêu chợt thấy một người chạy vào.
Tôi nhận ra ông ta, chính là vị Khổ đại sư, trên mặt chỗ lồm chỗ lõm như bị tạt a xít, đã thế còn câm nữa, rõ khổ, người ngợm thế này thì ai dám lấy?
Nhưng chợt ông ta lên tiếng nói khiến tôi trợn tròn mắt:
- Thuộc hạ Phạm Dao xin ra mắt giáo chủ.