Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 12: Kết Cục phần 1
Hai tháng sau....
Chu Chỉ Nhược nhanh chóng lấy lại chức chưởng môn phái Nga My, đồng thời còn đá đítĐinh Mẫn Quân trục xuất khỏi sư môn. Nhưng nàng lại lấy Tống Thanh Thư.
Mặc tôi cật lực phản đối,nàng cũng chẳng nói gì thêm, làm là làm.
Vừa lúc đó, lại thấy Thiếu Lâm Tự gửi thiệp mời đến dự Đồ Sư Đại Hội.
Muốn khuyên cản nàng nhưng Chu Chỉ Nhược một mực không nghe, cuối cùng tôi nói:
- Muội làm như vậy là vìcái gì?
Chu Chỉ Nhược không nói.
Tôi buồn rầu nói:
- Muội thay đổi nhiều quá.
Nhưng mặc xác cái thằng tôi ca cẩm thế nào, Chu Chỉ Nhược mộtmực đi lên Thiếu Lâm.
Vào ngày khởi hành, chợt bụng tôi đau dữ dội. Chu Chỉ Nhược tuy rất lo lắng nhưng vẫn khởi hành lên núi Thiếu Lâm. Trước khi đi, thấy Tống Thanh Thư nhìn mình cười đểu, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện, thằng này bố láo thật, thì ra nó tưởng Chu Chỉ Nhược có tình ý với tôi nên lén giở trò đem bã đậu trộn vào thức ăn nhằm ngăn cản tôi lên núi.
Nghĩ vậy tôi cố gắng ôm bụng chạy theo đến núi Thiếu Lâm.
Nhưng chẳng hiểu thằngcha Tống Thanh Thư cho tôi ăn nhằm cái thổ tả gì, đi được vài bước mà mãi đến gần nửa tháng tôi mới đến nơi, cũng may, nếu không bắt kịp taxi dọc đường có lẽ đến tết Marốc tôi cũng không kịp lên Thiếu Lâm.
Lúc đến nơi tôi mới biếtĐại Hội đã kết thúc từ lâu, Thành Khôn bị tốngvào trường giáo dưỡng hội Khuyết Tật vì bị Tạ Tốn đánh mù, Tống Thanh Thư thì bị đánh gần chết, Tạ Tốn vì ngưỡng mộ kiểu tóc model Ronaldo của ba vịthánh tăng hơn nữa lại ngán bộ tóc dài như bờm sư tử của mình dài quá, vừa tốn dầu gội đầu, vừa làm tổ cho chí rận nên quyết định ở lạiThiếu Lâm đi theo ba vị thánh tăng học phật pháp với hy vọng có thểđi thuyết giáo kiếm lời.
Vừa thấy tôi lên, Trương Vô Kỵ rối rít chạy tới:
- Chú mày không sao chứ?
- Sao anh tốt với em thế?
- Anh mày đang có chuyện đau đầu lắm.
- Thì ra là thế, - tôi xẵng giọng - có chuyện mới ngọt ngọt ngào ngào, ông anh cũng hay nhỉ.
- Mày giận anh đấy à? -Trương Vô Kỵ cười hề hề - thôi, làm quân sư quạt mo cho anh nốt chuyến này, anh đảm bảo không cho chú mày thiệt.
- Hừ, không cho tôi thiệtđể lại bắt tôi lấy con bé Thù Nhi nữa chứ gì?
- À nhắc đến Thù nhi mới nhớ, nó vẫn còn sống đấy, để anh chỉ cho mày.
Nghe đến mụ vợ yêu quái của mình, tôi kinh hãi xuống giọng:
- Thôi đại ca, làm ơn tha cho em, anh có gì cứhỏi.
- Có thể chứ. Anh đang có vấn đề cực kỳ gay go, cực kỳ nghiệm trọng, cực kỳ khổ sở...
- Thôi bố ơi, có gì nói huỵch toẹt nó ra, ấp a ấp úng, để tôi làm quân sư quạt mo cho.
- Hề hề, thực ra cũng thường thôi, chú mày thấy Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược ai tốt hơn? Công bằng mà nói nhé.
Nghe vậy tôi thừa biết thằng cha này đang phân vân xem chọn ai. ừkể ra cũng đau đầu thật, Triệu Mẫn vừa xinh vừa giàu có trong khi Chu Chỉ Nhược tuy hơi đổi tính nhưng vẫn như hoa như ngọc, hiền lành lại là chưởng môn Nga My, chọn ai bây giờ?
Tôi cười nói:l
- Anh thử ra hỏi Triệu Mẫn “EM VÀ CÔ ẤY ANH PHẢi LÀM SAO” xem cô ta trả lời thế nào?
- Quên mày đi, đấy là lời bài hát mờ.
- Thì hỏi thử đi.
- Nói với mày ngán bỏ xừ, thôi để tao lấy cả hai.
- Anh định bắt cá hai tay à?
- Không, một tay tao bắt hai con cá.
- Này, anh không sợ mỗi đứa nó vả cho anh một cái thì tốn khối tiềnđi viện răng hàm mặt chỉnh hình à?
- Ừ nhỉ, Chu Chỉ Nhược thì dữ như cọp, Triệu Mẫn lại hiền chỉ thua sưtử. Nhưng yên chí đê, mỗi năm tao ở với Triệu Mẫn 6 tháng đầu, ở với Chu Chỉ Nhược 6 tháng sau, vậy là vẹn cảđôi đường.
Tôi lầm bầm: "Đúng là đồ dê cụ, thế mà cũng nói được." Nhưng rồi lạinói:
- Thế còn năm nhuận?
- Năm nhuận à? ờ ờ,... thì ở chung. Mày thấy anh có thông minh không?
- Thông minh cái mốc xì, anh có biết triều đình đang ban hàn pháp lệnh một vợ một chồng không?
- Không biết- Trương Vô Kỵ giật mình - thế viphạm thì sao hả chú mày?
- Nặng thì chém hoặc tù khổ sai biệt xứ, còn nhẹthì...
- Thì sao?
- Thì đem vào cung làm thái giám - tôi cố nhịn cười.
- Thôi chết rồi. Tao phải làm sao bây giờ? Hay nhắm mắt chọn đại một con vậy.
- Không được, anh đừngquên hai cô nương ấy cô nào cũng đủ bản lĩnhcho anh tạch trên đống gạch, anh lấy đứa này không sợ đứa kia lột xác à?
- Thế còn thảm hơn, mày bảo anh phải làm sao bây giờ?
Tôi giả vờ đăm chiêu hồi lâu rồi nói:
- Tốt nhất bắt chước nghĩa phụ anh ý, hoặc làm đạo sĩ, hoặc làm hòa thượng, chả ai bắt ép người xuất gia thànhthân đâu.
Trương Vô Kỵ vỗ đùi đến đét:
- Thằng thế mà giỏi, kế của mày hay lắm.
- Khoan đã, thế còn Minh Giáo thì sao?
- Hơi đâu mà lo.
- Anh mà biến mất không có bàn giao cẩn thận bọn nó kiện anh hủy bỏ hợp đồng thì đền khối tiền.
Trương Vô Kỵ kêu hoảng rồi nói:
- Hay anh để mày làm giáo chủ nhớ.
- Thôi, quên anh đi, - tôilại giả vờ kêu lên - lỡ bọn nó bị bắt thì em lại phải là thằng đứng mũi chịu sào à?
- Thôi mày nể anh đi, coi như vì tình anh em mờ.
Thấy vậy tôi như mở cờtrong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng:
- Nể anh lắm đấy.