Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 22:12:24 - 06/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngẫm up

Re: Truyện ngẫm up

#153 » Gửi bài gửi bởi Evil » 02/11/2012 16:22 » @102602

_Tín!- tui nhào lại, lây nó dậy.
_Gọi xe cứu thương chưa?!
_Gọi rồi! Chắc lát nữa tới.- thằng Lân nói, mặtmày nó tái xanh
_Ở đây có ai biết sơ cứu không?!- tui ngước mặt lên hỏi đám người xung quanh.
Không một câu trả lời, chỉ có những lời bàn tán, chỉ trỏ, những khuôn mặt vô cảm, đôi lúc lại có những tràng cười rồi thì “Ghê quá, máu me không.”, lại còn quay phim, chụp ảnh. Mẹ kiếp, lũ khốn bọn mày còn chút tình người nào không hả?! Thằng Tín vẫn bất động, trán nó đầy máu. Đúng lúc này thì xe cứu thương tới, công an, dân phòng cũng tới. Thằng Tín được đưa lên xe cấp cứu. Chiếc xe chạy vọt đi, tiếng còi hụ đinh tai nhức óc. Tui bần thần nhìn theo….
_Linh! Đi với anh.- tui kéo Linh lên xe, bỏ lại thằng Lân.
Đạp hết sức tới bệnh viện, tui không nói với Linh nửa lời. Tới bệnh viện, gửi xe, hai đứa chạy vội vào bên trong. Hỏi thăm một hồi, tuivới Linh đi tới trước cửa phòng cấp cứu đợi. Lấy điện thoại ra báo về nhà thằng Tín, giọng má nó hoảng hốt nói là sẽ tới ngay…
Tui ngồi đó, vò đầu, bứt tai.
_Linh, kể lại cho anh nghe đi.
_Dạ…- Linh ấp úng
_Em kể đi.- tui nói lại thêm lần nữa
_Lúc nãy mọi người bận việc nên về, chỉ còn Tín với Lân là ở đó đợi anh chung với em….
_Em nói tiếp đi.
_Rồi nó thấy trễ quá nên về trước, vừa chạy ra đường thì…
_Tất cả là tại anh, tại anh mà nó mới bị như vậy.
_Không phải mà.
_Nếu anh không về thì nó đâu phải ở lại chờ rồi bị như vậy, không phải anh thì tại ai…- tuivuốt mặt
_Không đâu mà, Tín sẽ không sao mà, anh….-Linh chộp lấy tay tui, em cầm tay tui thật chặt.
_Anh nghe em nè…Tín sẽ không sao đâu mà….
“Lộp cộp!!”, má thằng Tín tới.
_T! T! Thằng Tín đâu? Nó có sao không con?!- thấy tui, bác gái quáng quàng chạy tới.
_Dạ, con không biết, con đang chờ.
_Trời ơi! Con ơi là con, sao mày làm khổ tao quá vậy?!
_Tín không sao đâu bác, bác đừng lo.- tui ra sức trấn an má thằng Tín
Nửa tiếng sau…..
“Cạch!”- cánh cửa phòng cấp cứu hé mở. Bác sĩ bước ra ngoài. Thấy bác sĩ, bác gái, tuivà Linh chạy vội tới.
_Bác sĩ ơi! Con tui nó làm sao rồi?! Nó có gì chắc tui chết!- bác gái cuống cuồng, chực khóc.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở ra một hơi. Tuiđứng đó, mím chặt môi, hai bàn tay bóp chặtlại, chờ đợi câu trả lời.
_Chị yên tâm, cháu nó chỉ bị chấn động nhẹ vùng đầu và gãy xương chân. Không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.
_Dạ! Dạ! Tui đội ơn bác sĩ, đội ơn bác sĩ.
_Bây giờ chị nên chờ ngoài này đi. Thôi chàochị.
Tui thở phào, tim như muốn ngừng đập. Bácgái thì sụt sùi nước mắt, ngồi phịch xuống băng ghế chờ. Lúc đó ba thằng Tín cũng tới, thấy không còn việc gì cả, tui với Linh chào hai bác rồi ra về.
Ngồi trên xe, tui vẫn yên lặng, không muốn nói gì.
_Mấy giờ rồi anh?- chợt Linh cất tiếng
_Ừm…..2 giờ chiều rồi.
_Anh ăn cơm chưa?- Linh hỏi tui
_Chưa.
_Vậy về nhà em, em nấu cơm cho anh ăn.
_Ừ.
Rồi Linh nhẹ nhàng ôm lấy tui, em nhè nhẹ dựa đầu vào lưng tui, cứ như ngày đầu….
Về tới nhà Linh, may quá, nhà cửa vẫn bình thường, khi nãy đi vội quá, tui quên không kháo cửa. Vào nhà, bà chị giúp việc vẫn chưavề.
Linh chạy ngay xuống bếp, lấy nước cho tui uống.
_Anh uống đi, em đi làm đồ ăn.
Hớp một ngụm nước, tui đi xuống bếp, Linh đang ở dưới đó.
_Thịt bò này ai mua vậy ta?
_Anh không biết.- tui giấu Linh, vậy là lại bất ngờ hụt.
_Mà em làm món gì vậy?
_Anh ăn bò nướng phô mai chưa?- Linh hỏi tui
_Chưa, ngon không?
_Ngon lắm á.
_Ừ, hì.- tui cười
Vụ thằng Tín làm tui khá sốc, nhưng may màkhông có chuyện gì, vả lại Linh vẫn còn kề bên, chăm sóc, an ủi tui. Chợt nhận thấy mình may mắn quá.
_Làm món này lâu không?- tui hỏi Linh
_Nhanh lắm.- Linh vừa trả lời vừa làm thoăn thoắt.
_Hic…nay em nấu ăn giỏi quá, giỏi hơn anh luôn.
_Đương nhiên, vợ anh mà.- Linh hếch mũi cười.
Nhìn em sao yêu quá. Tui đưa tay ra, ôm Linhtừ phía sau, hôn nhẹ lên má Linh, em chỉ cười, không nói gì.
_Còn hơn một tuần nữa là anh xa em rồi.- tuinói
_Em biết…- Linh trả lời.
_Ở đó bao lâu rồi em sẽ về?
_Em không biết, có lẽ hết Đại Học.- Linh thở dài
Chợt tui cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa tui và Linh.
_Thôi, anh xin lỗi, không nhắc nữa. Em làm mau đi, anh đói rồi.- cố gắng vui vẻ để xóa tan cái khoảng cách đó.
Cuối cùng món bò nướng phô mai cũng xong, Linh dọn ra bàn.
_Ngon hông đầu to?
_Nhon nhắm…- tui nheo mắt cười
_Nè, ăn miếng cà chua cho đẹp da.
_Dạ, cảm ơn anh yêu.- Linh cười, để lộ cái răng khểnh. Nhìn yêu không chịu được.
_Không có gì ạ….em yêu.
_Anh.
_Hả?- tui nhai miếng xà lách
_Mình giống vợ chồng mới cưới ha.
_Ừ, vậy vợ định chừng nào động phòng?
_Nữa, cũng cái tật đó hông bao giờ chịu bỏ.- Linh nhíu mày
_He he, sếp tha lỗi, giỡn mà.
Ừ, mình giống vợ chồng mới cưới thật, chỉ khác là mình sắp xa nhau rồi- tui cười mà lòng xót xa.
Ngày hôm sau, cả lớp tổ chức đi thăm thằng mập. Nó thì cũng tỉnh rồi, nhưng trông xanhxao lắm. Chiều, Linh qua nhà rủ tui đi thả diều. Chở Linh ra ngoài khu chung cư đang xây, rộng rãi, tha hồ mà thả diều.
_Cao hơn nữa đi anh! Diều bay thấp quá!
_Từ từ, không thì đứt dây nữa!

Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=8866

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic8866-152.html#p102602

Quay về Thơ, truyện ngắn

cron