Ngày nào cũng vậy, không cóbia tui ngủ không được. Kết quả học tập thì vẫn tà tà, không lên, không xuống. Cuối năm,được học sinh giỏi, chụp ảnh lưu niệm cũng không có môt nụ cười ra hồn. Còn kì thi học sinh giỏi thì tui đạt hạng nhì, thua một nhỏ học cùng trường. Lần sau thi cấp thành phố,tui xin rút, không muốn đả động gì tới chuyện học hành. Đi ngoài đường, lâu lâu gặp Trang với thằng Mẫn. Có lẽ nó đã xoa dịu được vết thương cho Trang, hai người đó đi đâu cũng có nhau. Tui nừng cho họ, gặp thì gật đầu chào, thấy lòng có chút tiếc nuối, có chút vui vui. Thằng mập Tín thì đã bình phục, đi lại được nhưng bác sĩ không cho chạy nhảy. Mặt nó buồn thiu hễ có người rủ đi đá banh. Thằng Nổ vẫn tưng tửng, nó với thằng Tín là cặp bài trùng của nhóm. Bóng biển với nhỏ Châu thì y như hình với bóng không rời nhau nửa bước nom hạnh phúc lắm. Còn thằng Qúi với Vi đã chia tay. Thằng Qúi là người chủ động, nó không học ở đây nữa. Ông già nó bắt nó lên RMIIT học. Mỗi tuần về một lần, hôm bữa có dẫn bạn gái nó về theo giới thiệu với tui, xinh đáo để. Mấy thằng trong trường nghe tin Qúi chia tay Vi, tụi nó nườm nượp tới tặng hoa, an ủi cho Vi, khối thằng tỏ tình nhưng toàn tạch. Về phần thằng Lân, nó cũng chuyển xuống An Giang, nghe nói ba nó mở khách sạn dưới nên xuống dưới học hành luôn cho tiện.
Hôm bữa mới đập thằng Văn Cầy vì tội láo toét. Nó lỳ phết, đánh đau cả tay mà cứ “Hề hề, không sao”. Linh…đã biệt tăm, suốt mấy tháng, không một cuộc gọi báo bình an. Hay em đã quên tui rồi?
Tháng 7, một tháng đầy bất ngờ. Ba má bàn với dì tui ở Mỹ là sẽ cho tui đi du học. Khỏi phải nói, tui mừng hết lớn. Hôm đi phỏng vấn, lòng cứ hồi hộp đợi tới lượt mình. May sao trót lọt. Tui đã được cấp Visa. Ngày 15 tháng 8, tui rời Việt Nam, đám bạn hữu tới gọi là thôi rồi, cứ bù lu bù loa lên Việt kiều này, Việt kiều nọ. Còn má thì khóc quá chừng. Con đi học thôi mà má, sao mà khóc như đám ma vậy không biết. Ngồi máy bay mấy chục tiếng, mỏi nhừ người. Sang tới California, dì với dượng tui rước. Công nhận dì thương mình, ở tận Ohio mà bay qua đây để đón mình. Về khách sạn, tắm rửa, ăn uống. Tui bật lap lên, chat với mấy đứa bạn. Dò hỏi, add nick con nhỏ bạn thân nhất của Linh để hỏi thăm. Chưa có gì cả, buồn rười rượi. Cứ tưởng là 20 tháng 8 nhập học, ai dètận đầu tháng 9. Dì với dượng mua vé cho tui về Ohio chơi….
Ngồi cả ngày ở nhà, chán như con gián, bấmgame cũng chán, không có gì làm…
“Kính coong!”
Ra mở cửa:
_Morning sir, would you please sign in for me?
_Okay.
Lại là mấy kiện hàng của ông dượng. Ổng ủyquyền cho tui ký giúp vì bận đi làm cả ngày.
Ôm vào nhà. Đặt *** xuống sofa, làm lon Pepsi rồi lại bấm game.
“Kính coong!”, lại nữa, gì đây chứ? Tui mở cửa, mặt vùng vằng.
_Yes? What’s up?
_I think you need this key.
Người con gái nhỏ nhắn trong cái áo len trắng tinh khôi, tay em chìa ra cái chìa khóa màu hồng.
_Linh…?-
Tui nhìn em, bất chợt môi nở một nụ cười….
The end