Ông bà Thái, cha mẹ Bình, ngồi chăm chú nghe Dự kể chuyện. Họ losợ nhưng vẫn muốn biết thêm:
- Trong điện thoại báo tin là thằng Bình bị giết, mà ai giết?
Dự đành phải khai thật:
- Thưa hai bác, ngôi nhà đó có ma. Con có nói mà Bình không tin, một hai đòi lên cho bằng được! Hay tin nhưng đã quá khuya rồi mà nhà không còn chiếc xe nào, nên cháu định sáng mai mới lên đó sớm!
Bà Thái khóc òa lên:
- Bình ơi, con sắp cưới vợ rồi, sao mà dại quá vậy con!
Ông Thái nhìn đồng hồ rồi chép miệng:
- Đã mười hai giờ rồi.
Chợt có chuông điện thoại reo vang. Dự tính cầm lên nghe, nhưng còn sợ, trong lúc chuông đã reo tớilần thứ ba. Ông Thái sốt ruột quá nên bốc lên nghe đại.
- A lô... Bình hả? Con hả Bình? Có phải là con không?
Bên kia đầu dây nói liên tục mà bên này ông Thái hình như vẫn chưa tin làcon mình, nên ông rụt rè... Dự phải chụp lại ống nghe rồi hỏi:
- Phải Bình không?
- Bộ mày cũng không nhận ra giọngcủa tao nữa sao thằng khỉ gió. Tao, Bình đây. Tao đã ra tới nơi gần hai tiếng rồi, tao vừa mới tắm xong, đang làm cơm, sắp ăn. Ngôi nhà tuyệt vời lắm, nếu có thêm em nào nữa cùng ở thì nhất trần đời!
- Mày... mày thật hả Bình? Sao hồi nãy tao gọi điện thì ai đó nói mày... chết rồi? Có phải hồn ma mày không vậy?
Bên kia Bình cười, vẫn giọng cười hô hố như thường lệ:
- Tao đang mong gặp cái em nào như mày nói để mời ăn cơm cùng đây, mà không thấy!
- Bình, mày nói thật tao nghe, mày không sao chứ?
Lại vẫn giọng cười ngạo mạn của Bình:
- Nếu có sao thì tao đâu gọi được cho mày. Vừa rồi nghe như giọng ba tao?
- Ừ, ba má mày đang ngồi đây lo lắng cho mày. Họ cứ tưởng...
Dự đưa lại ống nghe cho ông Thái, ông mừng quá, giọng run run:
- Bình hả con? Con không sao là ba má mừng rồi! Vậy sáng mai về sớm, đừng ở ngoài đó nữa!
Họ mừng vô hạn trước tin vui này. Chỉ có Dự là lo. Tuy đã biết Bình không hề gì, nhưng việc anh trực tiếp nghe giọng nói lạ trong điện thoại đã khiến cho Dự thẩn thờ suốt đêm hôm đó...
° ° °
Đã qua một đêm ngủ yên trong ngôi nhà ma, Bình sản khoái hẳn khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau. Anh tự nhủ:
- Như vầy thì có gì đâu ghê gớm?
Bình vốn lạc quan nếu, nên anh lại nghĩ, hay là mình với ma quỷ hạp nhau, nên ai cũng bị ma nhát, còn mình thì ma lại ưa?
Nằm nướng thêm một lúc nữa Bình mới rời khỏi giường, việc đầu tiên theo thói quen của Bình là tắm, anh nhớ đêm qua sang nước từ lu nước mưa bên ngoài vào đầy hồ nhỏ bên trong nhà tắm, nên nghĩ là sáng naymình sẽ tha hồ tắm táp một trận cho đã thèm. Tuy nhiên, khi vào nhà tắm thì Bình hơi ngạc nhiên, bởi hồ nước cạn khô. Anh chán nản:
- Chắc hồ bị thủng rồi, uổng công mình!
Bình lại phải xách xô đi chuyền nước. Nhưng khi ra tới hồ nước mưa lớn phía ngoài, lại một lần nữa anh kinh ngạc, bởi hồ không còn miếng nước nào!
- Ủa, hồi đêm mình thấy còn hơn nửa hồ mà, đâu có lý nào?
Anh nhìn quanh, không phát hiện dấu vết nước thoát ra, cũng không thể ai đó trong một đêm lại có thể múc hết nước trong hồ này đi? Bìnhbắt đầu bực bội. Bởi ở đây thiếu cái gì thì khắc phục được, chứ còn thiếunước thì chịu.
Bình suy nghĩ mãi, cuối cùng anh quay số điện thoại của Dự, định hỏi anh chàng về cách lấy nước để dùng, bởi anh ta là chủ nhà thì chắc sẽ biết cách...
- A lô, Dự hả...
Nhưng ở đầu dây bên kia một giọng nữ cất lên:
- Tắm chưa hả anh chàng ngạo mạn?
Bình giật mình, anh hỏi lại:
- Ai vậy? Có Dự ở nhà không cho tôi nói chuyện...
- Có Bích thôi, chứ không có Dự!
- Bích nào, tôi cần gặp Dự!
Bỗng có một tiếng nổ lớn, gần xé màn nhĩ của Bình phát ra từ trong ống nghe! Khiến cho Bình làm rơi ống nghe xuống, lảo đảo lùi ra xa. Trong phút chốc mắt anh hoa lên vàsuýt ngã chúi về phía trước.
Cố trấn tỉnh, Bình cầm lại ống nghevà lần này anh nghe giọng nói từ bên kia khá quen thuộc:
- Mày gọi tao hả Bình?
Giọng của Dự! Bình mừng quá, anh định hỏi bạn về giọng nữ lúc nãy, nhưng kịp ngừng lại, anh chỉ hỏi:
- Tao muốn hỏi mày lấy nước ở đâu để xài?
Dự đáp ngay:
- Nghe ba tao nói cái hồ chứa nước chứa đến hơn mười ngàn lít, một chục người xài vài ba tháng vẫn chưahết.
- Hết sạch rồi!
Dự ngạc nhiên:
- Sao lại hết được? Mới hôm rồi Tư tài xế ghé lại thì vẫn thấy còn gần đầy hồ mà. Hay là ai đã lén vào múc xài hết rồi! Thôi, mày đi bộ ra ngoài xóm nhờ người ta chở nước tới xài đỡ đi...
Bình định đặt ống nghe xuống thì Dự hỏi:
- Còn dám ở nữa không?
Nghĩ bây giờ mình kể thêm những bất tiện thì anh ta sẽ cười ngạo, nên Bình cất tiếng cười ha hả:
- Ở đã quá trời, ngu gì về!