_Này, sao cô biết tôi đang ở đây vậy? _Hắn hỏi
_À! Ta tình cờ gặp mi lúc mi đang cãi nhau với 1 người phụ nữ trung niên quán ăn gì đó ý…ta đi theo mi tới đây , hehe _Nó cười
_Cô nhìn thấy tui cãi nhau với bà ta à? _Giọng hắn trùng xuống
_Ùm, vô tình thui.Mà bà ấy là ai vậy?Mẹ mi hả?Bà ấy đẹp quá _Nó cười hiền
_Bà ta k phải mẹ tôi _Hắn gắt , ánh mắt hắn đầy tự tức giận làm nó thấy hơi sợ
_Tui…tui….tui xin lỗi_Nó dụt dè cúi gằm mặt xuống k giám nhìn hắn
Hắn nhận ra mình cáu với nó là vô lý và nhận ra nó đang sợ.Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàntay nhỏ bé của nó, hắn nhìn nó nói:
_Tui xin lỗi, tui làm cô sợ hả?Xin lỗi nhé, tại tui k kìm được mình khi nhắc tới bà ta
_Um, k sao, tui k trách cậu đâu _Nó thông cảm với hắn nên cũng khẽ mỉm cười
_Uh, bà ta là mẹ kế của tui còn mẹ tui thì mất cách đây 5 năm rồi _Hắn nhìn nó bằng đôi mắtbuồn
Đôi mắt của hắn trông buồn rầu và đâu khổ đến kì lạ khiến lòng nó cũng phải chịu nặng khi nhìn nó.Đôi mắt đó khi hắn buồn, khi hắn nhìn thẳng vào mắt nó thì cái màu mắt xanh biển kia càng sâu thăm thẳm hơn đến kì lạ làmtim nó hơi xao xuyến 1 chút.Nó nhận ra, quả thật hắn có 1 đôi mắt rất đẹp….
_Nè, ổn chứ? _Nó nhìn hắn
_Um…tui k sao _Hắn nhìn nó khẽ cười
_Uh… thực ra tui ngốc lắm (chà chà, nhỏ này hôm nay cũng biết mình ngốc vô đối cơ đó=~=) , tui k hiểu hết được mọi truyện , đầu óc thì đơn giản thui à.Nhưng… nhưng ta nghĩ nếu mi buồn thì có thể kể ta nghe mọi truyện cũng được.Vì mẹ ta bảo, nếu có gì buồn phiềnthì hãy nói ra xẽ cảm thấy thoải mái hơn là giữkhư khư trong lòng à _Nó nói
Hắn k nói gì, chỉ nhìn nó thôi, nhìn nó bằng đôi mắt trừu mến nhưng đượm buồn…
_A!Nhưng nếu mi k thích thì thui, k sao đâu _Nó đứng dậy
Nó chưa kịp đứng dậy thì đã bị hắn nắm tay kéo xuống ghế ngồi cạnh hắn , rồi từ từ hắn kể cho nó nghe mọi truyện của mình….
_Mẹ tôi mất chưa được bao lâu thì ba tôi lấy bàta về làm vợ cả chỉ vì cái lý do là cái chức phu nhân nhà họ Vũ k thể k có chủ được.Lúc đầu, tôi cứ tưởng bà ta là người tốt nhưng thực tình thì ngược lại. Khi tôi lớn thì càng ngày tôi càng hiểu ra rằng bà ta lấy cha tôi k phải vì tình yêu mà vì tiền và cả cái gia tài nhà họ Vũ.Bà ta ngoài ăn chơi chác tán với bạn bè ra thì lại tiệc rượu thâu đêm ở nhà chứ chẳng hề ngó ngàng quan tâm gì tới gia đình cả.Hôm nay, bà ta mượn danh cha tôi gọi tôi ra là để bắt tôi ký giấy bán căn nhà chính…… _Hắn nói 1 cách đau đớn
_Nhà chính? _Nó k hiểu
_Căn nhà ấy là nơi bố mẹ tui ở trước đây và cũng là nơi thiêng liêng mà k phải ai cũng được đặt chân vào đâu.Gia đình nhà họ Vũ có nhiều nhà lắm nhưng nhà chính là đặc biệt nhất vì nó còn là nơi thờ tất cả những người đã mất trong gia đình từ xưa nữa mà_Hắn giảithích
_Trời, vậy sao bán được, sao bà ấy lại muốn bán nó đi _Nó nghe xong hoảng luôn
_Vì ba tôi đi vắng rồi, tui được ba cho quyền hành quản lý toàn bộ ngôi nàh đó.Bà ta biết truyện nên cố tình dùng sức ép bắt tui ký vào đơn bán nhà của bà ta.Ngôi nhà đó mà bán đi thì số tiền vào tay bà ta đủ để cho bà ta hay con cháu bà ta trở thành người giàu nhất cả thế giời trong cả mấy chục năm nữa.Bà ta là người đàn bà tham lam tới mức tôi cảm thấy khinh bỉ và kinh tởm _Hắn nói bằng cái giọng diễu cợt
Bấy giờ nó mới hiểu rằng là đại công tử cũng chẳng hề sung sướng hơn chút nào và nó cũng hiểu được rằng dù bình thường hắn ngông nghênh là vậy nhưng thực ra hắn cũng là 1 người đàn ông manh mẽ, kiên cường và có hiểu biết.Giờ nó thấy thật sự rất ngưỡng mộ hắn, nắm chặt tay hắn nó nói:
_Hãy kiên cường lên nhé.Chẳng phải ba mi vì tin tưởng mi nên mới giao cho mi toàn bộ quyền hành sao?Vậy hãy kiên cường lên để bảo vệ ngôi nhà đó đúng như niềm tin mà ba đã đặt vào mi nha
Hắn hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng khi nghe nónói vậy thì bỗng hắn cảm thấy ng mình nhẹ nhõm hơn nhiều lắm, hắn cười tinh nghịch nhìn nó nói:
_Ừ, đường nhiên rùi vì tui là đại thiếu gia nhà họ Vũ mà
Bản mặt rầu rĩ cảu hắn lúc nãy đã được thay bằng bộ mặt cười nhe nhẻn , hay thích chêu ngươi nó của hắn hồi trước rồi.Nhưng hum nay nó thấy vui vui nên cũng chẳng thèm chấphắn, nó đáp lại hắn bằng nụ cười tươi như hoa mặt trời vậy
_Rùi, hum nay để cám ơn cô tui mời cô đi ăn nha, ok _Hắn đứng dậy
_Hehe, ok liền _Nó cười tít mắt
_He, vậy đưa cô đi ăn bánh mì bít tết nhá, ngonlắm đó _Hắn nháy mắt
_Gì cũng được tuốt. Tui k kén ắn đâu…nhưng…..(nó ngập nhừng 1 chút)… nhưng ta đi kiểu gì đây ?_Nó nhìn hắn e dè vì h mới sực nhớ ra là 2 đứa cuốc bộ theo hắn từ nãy
_K thành vấn đề, đợi chút _Hắn nhìn nó cười rồi rút điện thoại trong túi ra
Chap 13
_Alo! Ông quản gia đó hả?Mang xe moto tới công viên XX cho tôi ngay nhé, nhanh lên _Hắnnói
5’ sau 1 tay vệ sĩ mặc đồ đen mang moto tới cho hắn
_Nè, lên xe đi _Hắn nói và đưa nó cái mũ xe máy
_Um, xe đẹp ghê ta _Nó nhìn chiếc xe bần thần
_Lại chẳng, xe của đại thiếu gia sao mà k đẹp được chứ?Xe này do tui thiết kế mà _Hắn vênh mặt cười đắc trí
_Xì, người ta khen tí đã chảnh, thui đi lẹ đi ông_Nó giục
_Rùi, bán chắc chưa? _Hắn hỏi
_Roài, k chết được đâu _Nó nói