Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 16:11:57 - 08/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[ Tiểu thuyết tình yêu] SẼ ĐỂ E YÊU A LẦN NỮA

Re: [ Tiểu thuyết tình yêu] SẼ ĐỂ E YÊU A LẦN NỮA

#23 » Gửi bài gửi bởi panda » 04/11/2012 19:44 » @104161

- Vậy họ thích vẻ đẹp của mình chứ đâu thích mình. Sau này mình già nua xấu xí, họ sẽ đi tìm những cô gái trẻ đẹp. Vậy mình cần những kẻ như thế làm gì.
- Làm ơn đi. Chu dù cậu có già thì cũng là mỹ nhân.
- Mỹ nhân giống Chung Vô Diệm à – Cô bật cười châm chọc.
Đình Ân bèn chịu thua, cô cũng bậc cười.
- Thôi mau đi làm việc đi kẻo lão béo lại trừ lương bây giờ.
- Được rồi nếu cậu thấy không khỏe thì nói Đình Khiêm cho về - Đình Ân lo lắng khuyên.
Những câu nói đùa của Hiểu Đồng và Đình Ân đều lọt vào tai của hai chàng trai đang quan sát cô.
Quán bắt đầu nhộn nhịp. Hiểu Đồng và các tiếp viên bận rộn suốt. Sắc mặt Hiểu Đồng càng lúc càng tệ, thỉnh thoảng cô lại ho vài tiếng khiến hai chàng trai thấy bất an.
Đình Khiêm lại kéo tay Hiểu Đồng tức giận mắng:
- Xem em kìa. Mặt tái xanh như vậymà không chịu về.
- Em không sao. Em mà về lúc này thì giám đốc Giang sẽ có cớ trừ tiền lương của em.
- Bây giờ em cần mạng hay cần tiền.
Hiểu Đồng đáp ngay lặp tức khôngdo dự.
- Em cần tiền.
- Được. Vậy ông ta trừ em bao nhiêu thì anh sẽ trả tiền em bấy nhiêu.
- Em không cần tiền của anh.
- Em …
- Mặc kệ em đi, em không sao, chỉ còn vài bữa nữa thôi mà. Em làm việc tiếp đây.
Nhưng khi Hiểu Đồng vừa quay lưng lại thì một bàn tay ôm lấy cô.
Lần thứ hai Vĩnh Phong vác Hiểu Đồng trên vai mặc cho cô phản đối. Cậu cứ thế vác cô ra ngoài.
- Mau thả tôi xuống – Hiểu Đồng tức giận hét nhưng Vĩnh Phong vẫn mặc kệ.
- Nếu anh không thả tôi xuống, tôisẽ cắn lưỡi cho anh xem.
Vĩnh Phong bị bắt buộc phải thả Hiểu Đồng xuống, cô đứng lão đảo, cậu phải giang tay giữ lấy cô.
- Bỏ tay tôi ra, tôi phải vào làm việc– Hiểu Đồng tức giận ra lệnh nhưng Vĩnh Phong vẫn giữ chặt tay cô.
- Anh …
Nhưng Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì cảm thấy choáng váng, trời đất tối sầm lại. Cô ngã vào vòng tay của Vĩnh Phong.
Chương 7: Anh thích em
Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này.
Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh Hiểu Đồng vẫn không tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.
Cô đang nằm trên một cái niệm êmái, chiếc chăn đắp trên mình cô thật mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần bên mình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái tim cô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.
Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn mở mắt.
Người đầu tiên cô thấy là Vĩnh Phong, anh đang nhìn cô, vẫn cái nhìn thường khiến cô bối rối. HiểuĐồng cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xung quanh.
Một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi nhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Vĩnh Phong.
- Tỉnh rồi à – Giọng hơi khàn khàn,Vĩnh Phong hỏi.
- Sao em lại ở đây?
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời mà ân cần hỏi:
- Em đói không? Ăn chút cháo nha.
- Không cần – Hiểu Đồng bật dậy, định bước xuống nhưng cô đã không còn sức nữa rồi. Cô suýt chút lại ngã nếu Vĩnh Phong không kịp giữ lấy cô. Cậu đặt cô nằm xuống dưới.
- Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ và kiệt sức do đói thôi. Sao em lại bỏ đói mình chứ.
Vĩnh Phong nhìn cô, cậu cảm thấy đau lòng.
Chợi nhớ ra bé Đường vẫn đợi cô ở nhà, Hiểu Đồng hoảng hốt:
- Bé Đường …
Nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt cô trấn an:
- Yên tâm đi, Đình Ân đã đến nhà em chăm sóc cho bé Đường rồi. Việc của em là tĩnh dưỡng cho khỏe lại.
Cậu với tay lấy tô cháo còn bốc khói trên bàn đưa đến trước mặt cô. Nhưng Hiểu Đồng làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô định nói không cần thì thấy Vĩnh Phong đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất cẩn thận rồi đút cho cô ăn.
Hiểu Đồng bị ánh mắt của cậu nhìn cô không thể chối từ. Cô ngoan ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường Hiểu Đồng không thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô khôngcó ăn gì, nếu để trước mặt cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết. Tô cháo rất ngon, Hiểu Đồng ăn đến muỗng cuối cùng.
Vĩnh Phong nhìn thấy Hiểu Đồng ăn hết tô cháo cảm thấy hài lòng:
- Ăn nữa không?
Hiểu Đồng lắc đầu. Dường như cô đã có chút sức lực.
Chợt Hiểu Đồng nhìn xuống ngườimình, cô đang bận một bộ đồ ngủ của con trai, cô hoảng hốt giở tấmchăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận một bộ pijama của nam. Bộ đồ ngủ của Vĩnh Phong.
Làm như không có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của cô, Vĩnh Phong nói:
- Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ của anh cho em bận. Bộ đồ củ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.
Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho cô. Ai thay cho cô. Lần trước đến đây, anh chỉ có một mình, vậy thì ngườithay cho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Hiểu Đồng đỏ hết cả mặt.
Vĩnh phong mĩm cười trêu ghẹo:
- Yên tâm đi. Anh vẫn chưa ăn thịt em đâu.
panda
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸156/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=9299

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic9299-22.html#p104161

Quay về Thơ, truyện ngắn