Mặc dù trường cách nhà tôi cũng ko xa lắm , chỉ khoảng 50 cây số , nhưng ngày xưa đi lại khó khăn và cũng sợ tốn kém nên tôi ở một lèo đến giáp tết cũng chưa chịu về nhà.
Hôm ấy đi học về thì tôi thấy con Luyến đứng trước nhà , tay cầm mảnh giấy ghi địa chỉ . Tôi ngạc nhiên lắm , chạy ngay lại hỏi nó :'' Mày đạp xe lên đây à , xa thế mà mày cũng đi đc , mày có hâm ko đấy?''
Nó bảo với tôi là nó được nghỉ 2 ngày nên lênthăm tôi , nó đi từ lúc 5 giờ sáng bây giờ mới tới. Với lại nó cũng muốn lên xem thị xã nó như thế nào..
Tôi gỡ những thứ linh tinh trên xe xuống chonó .Gạo , bánh của ngoại , nửa con vịt của cô ,và một bọc bánh tráng nướng nát vụn vì đi đường xa...
Tối hôm đấy nó ngủ lại phòng tôi vì tôi khôngcho nó đi xe về buổi tối , sợ nguy hiểm. anh người Tày biết ý nên sang nhà hàng xóm ngủnhờ và cũng vì cái phòng tôi bé tẹo nên ko đủ chỗ cho ba người .Nó đi đường xa mệt nên đi tắm rồi lăn quay ra ngủ. Tôi thì ngồi học bài đến khuya …
Phòng của tôi chỉ rộng 12m2 và kê đủ thứ linh tinh rồi nên chỗ ngủ cũng là chỗ ăn cơm, chỗ tiếp khách. Tôi nằm xuống cạnh nó , lần đầu tiên trong đời tôi nằm gần một đứa con gái như thế . Tôi quay mặt vào tường nhưng có cái gì đó thôi thúc , thôi thúc khiến tôi quay sang nhìn nó. Con em tôi học lớp 8 rồi , cũng bắt đầu lớn rồi . Trong ánh sáng mập mờ của cái đèn học tôi chợt nhận ra nó không còn là con bé đen nhẻm dạo trước nữa . Hai năm ở nhà tôi ko phải chăn trâu bắtốc , ko phải ăn uống khổ cực nữa nên nó đã mập và da dẻ đã trắng lên rất nhiều . Tôi nằmnghiêng đối diện nó , tự nhiên tôi nhận ra là so với tất cả con gái tôi từng gặp hay học chung , không có đứa nào đẹp bằng nó cả..... Nó xinh lắm , xinh ghê gớm , sao bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ , hay là tôi xa nhà nửa năm nên nhìn nó lạ đi…
Năm ấy tôi cũng đã bắt đầu dậy thì rồi ,cũng vật vã và cào cấu như bao người khác , nhưng chuyện ấy và con gái đối với tôi là mộtcái gì đó rất mơ hồ và siêu thực . Tôi ko biết là mình muốn gì và cần gì nữa, tôi đón nhận sự thay đổi của cơ thể của tâm lý một cách tự nhiên và thuần khiết nhất…
Tôi nằm ngắm trộm nó đến nửa đêm thì bỏ ra ngoài đi dạo. Tôi sợ chính mình , sợ chính đôi bàn tay run cầm cập thò qua lại rụt vào của mình , sợ chính cơ thể mình. Sợ con bé nằm ngủ ngoan như thiên thần trước mặt mình…. Tôi thấy mình thật ghê tởm và xấu xa như con quỷ....
Sáng hôm sau tôi viết giấy xin phép nghỉ học rồi chở đi nó dạo quanh thị xã. Chỉ còn hơn nửa tháng nửa là tết nên đường phố đẹp lạ lùng , hay là điều gì khác trong tôi khiến tôi thấy nó bỗng nhiên đẹp nhỉ . Tôi cũng ko biếtnữa , chỉ biết con em tôi nó cứ ngơ ngơ ngẩnngẩn ngắm những dãy nhà cao tầng , khu chợ nhộn nhịp đông đúc khác hẳn với cái chợ nhỏ vắng teo ở nhà..
Tôi chở nó qua trường tôi đang học cho nó xem , mua cho nó chiếc bánh kẹp trước cổng trường mà ở dưới quê không có , mua cả chonó một cái bờm kẹp tóc. Lâu lắm rồi tôi mới thấy nó cười , nó cười cũng ko giống những đứa con gái khác , có cái gì đó buồn xa xăm , mặc dù tôi biết là nó vui thật....
Lúc nó về , tôi buột miệng bảo nó :'' Em đi xe cẩn thận đấy , về nhà thì qua nhà cô tư gọi điện lên cho anh , cái số anh vừa chép ấy''. Nói xong tôi mới nhớ đây là lần đầu tôi gọi nó bằng em , thôi kệ , tôi thấy tôi và nó cũng đủ lớn
để gọi như thế rồi , và tôi biết , điều đó khiến nó vui..
chap6