chap10
Chiều tối hôm sau thì cô tôi đánh điện lên hỏi, cô bảo rằng hôm qua mang cho con Luyến ítđồ thì thấy nó khóa cửa , hôm nay vẫn chưa thấy về nên cô gọi lên hỏi tôi. Biết nó ở chỗ tôi , cô dặn dò vài câu rồi cúp máy. Vậy là ý định về nhà hỏi cô của tôi cũng vô ích rồi , cô không hề biết chuyện gì cả , bà ngoại tôi lại càng không....
Tôi vẫn đang trong giai đoạn thi nên chưa thể về nhà đc , hai hôm sau thì anh người Tàylên . Tối đấy ngồi nói chuyện , tôi bảo với anh rằng cho em gái tôi ở tạm vài bữa , mấy hôm nữa thi xong tôi sẽ dọn đi chỗ khác. Anh cườixuề xòa rồi nói :'' Thôi mai anh chuyển ra khu tập thể giáo viên ở với thầy Bộc cũng được , cũng chỉ hơn tháng nữa là anh về quê hẳn rồi''. Anh lúc nào cũng cười được , tính tình hiền lành chân chất rất hợp với khuôn mặt . Giờ anh làm cán bộ to ở dưới quê anh rồi , thỉnh thoảng có việc lên thành phố công tác , hai anh em vẫn họp mặt hàn huyên chuyện cũ ..
Buổi chiều hôm đấy vừa thi xong môn cuối cùng , tôi về nhà cất sách vở , thay quần áo . Tôi dặn Luyến :'' Anh về quê..lấy giấy tờ, sáng mai xong việc anh lên ngay. Tối ngủ nhớ khóa chặt cửa nhá''. Nó ngập ngừng một lúc rồi nói :'' Dạ... Mai anh lên mang cho em..bồ đồ làm bánh nhé.....''. Tôi hơi sựng người nhưng cũng kịp hiểu , khẽ ừ một tiếng rồi đi vội ra bến xe....
Cả ngày hôm sau tôi đi quanh xóm hỏi dò chuyện nhưng có vẻ như chẳng ai biết điều gì . Ngoại tôi thì hỏi sao con Luyến ko về , nó lên đó làm j lâu thế , rồi hỏi chuyện học hành trường lớp. Cô tôi thì bận chăm cả đàn con nên cũng ko có thời gian nhiều , hỏi qua loa tôi vài câu rồi đi cắt cỏ bò. Hụt hẫng và chán nản , tôi bỏ về nhà nằm rồi thiếp đi đến tối thì tỉnh dậy .
Tôi đi lòng vòng trong chính ngôi nhà của mình , không gian yên ắng như nghe được cảtiếng bước chân. Cũng chính ngôi nhà này banăm trước đây có đến bốn người , có ba , có mẹ , có em gái , quá hoàn hảo cho một một gia đình cơ bản. Vậy mà giờ chỉ còn mình tôi ,em gái thì ở trên kia , với hàng tá câu hỏi ko thể lý giải nổi..
Tôi vào buồng gói gém đồ đạc , ko quên mang theo đống đồ làm bánh của e gái đã được gói gọn gàng từ trước , chắc vì cồng kềnh nên nó không chở theo được, thì ra nó đã có ý định lên ở với tôi từ trước..... Sở dĩ tôi phải đi ngay vì tôi sợ cảm giác lạnh lẽo ở nhà, cộng thêm sự bất lực và thất vọng khi tốn một ngày vô ích và ko tìm được điều gì hay bất cứ một lý do nào đó có thể chấp nhận được... Thứ nữa , tôi lo cho con Luyến ..
Những ngày tiếp theo đó , tôi cố gặng hỏi nhưng tuyệt nhiên nó không hé môi điều gì , tôi bực mình gằn dọng thì nó lại cúi mặt khóc, tôi lại thôi không nói được nữa. Cảm giác thật nặng nề và bực bội khi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với em gái mình . Thỉnh thoảng nhìn nó buồn bã ngồi nhìn ra cửa sổ tôi lại khó chịu và thấy thương nó , sao nó lại như thế hả trời , trước đây có bao giờ tôi thấy nó như thế này đâu cớ chứ............
Dò hỏi nó mãi mà cũng chỉ nhận đc những câu trả lời chỉ bằng giọt nước mắt , cúi đầu im lặng hoạc lảng sang chuyện khác. Cuối cùng tôi quyết định ko tìm hiểu nữa , thôi thì nó đã muốn giấu thì tôi cũng ko nên bới móclên làm gì , chỉ làm nó đau khổ và buồn bã thêm . Tôi sẽ thay những câu hỏi đó bằng sự quan tâm và chia sẻ với nó , tôi nghĩ thời gianrồi sẽ thay đổi được nó , sẽ giúp nó nguôi ngoai đi phần nào. Sau này tôi biết là tôi đã nhầm....
Từ ngày nó lên ở chung , nó ko cho tôi động tay chân vào bất cứ việc gì ,từ nấu cơm , quét nhà ,rửa chén nó đều dành làm tất.. Nó bảo:''Anh ko phải làm gì hết , việc của anh là học thật giỏi để mơi mốt đậu Đại Học . Em là con gái , mấy việc lặt vặt này để em lo hết cho..'' . Em gái tôi thế đấy , nó là một đứa em gái ngoan ..
Cũng phải gần một tháng trôi qua , tối đấy đang đọc sách thì bất giác tôi quay sang nhìnnó . Nó đang ngồi dưới nền nhà , hai tay vòng ôm lấy đầu gối , mắt tròn xoe nhìn tôi học bài. Tự nhiên thấy thái độ giật mình và vội lảng sang hướng khác của nó , tôi thấy lòng mình chạnh lại , tôi khẽ nói với nó :'' Haylà em đi học lại đi Luyến ,còn có mấy hôm nữalà nghỉ lễ , anh tính về nhà nhờ cậu bán quách..cái nhà dưới quê. Tiền đó cũng đủ hai anh em mình học được vài năm , với lại anh còn đi làm thêm nữa...''. Nó xua tay ngoay ngoảy :'' Ôi ôi em mà học hành gì nữa , em quên hết rồi. Với lại mấy bữa nữa em đi bán lại , em tìm được chỗ mua nguyên liệu làm bánh rồi , chợ trên này đông anh nhỉ , chắc là sẽ bán đc hơn dưới quê. '' Tôi chưa kịp trả lờithì nó chặn họng luôn :''Mà anh không được bán nhà đâu đấy , bán rồi thì sau này giỗ chạp biết cúng bái ở đâu , với lại anh mai mốtanh còn phải lấy vợ nữa...''. Thấy thái độ dứt khoát của nó ,tôi im lặng chẳng biết nói sao với nó nữa , nó còn bé mà nghĩ xa quá , nó lo cho cả chuyện sau này của tôi... . Nhưng giá mà ngày ấy tôi kiên quyết hơn nữa mà thực hiện ý định thì bây giờ chắc đã khác rồi....
Hôm ấy Trâm Anh đến phòng tôi chơi , sẵn mang vài cuốn truyện cho tôi ( tôi mượn cho con Luyến đọc ) .