Chương 1 - phần 12
Vũ nghĩ đến con bé Dung thư ký của anh là anh lại rùng cả mình, côta xinh đẹp đấy, nhưng anh khôngthể nào chịu đựng được con người của cô ta, con gái gì mà õngà õng ẹo, cô ta ăn nói còn dẻo hơncả kẹo, anh ghét nhất là những cô gái như thế.
Thằng kia mà nói anh thích con bénày thà là anh đi tu hay trốn đi đâuđó còn hơn, trời ơi là trời tại sao mình lại có một người bạn như cáithằng này chứ, nó đúng là một thằng bạn tồi tệ mà.
Hoàng cười khoái trá, anh sung sướng vì lần nào cãi nhau anh cũng làm cho thằng kia điêu đứng,dám chơi với anh hả, he he he, phải luyện nhiều vào nhóc.
Hoàng thương hại hỏi.
- Sao thế "em" không còn gì để nóivới "anh" nữa à....??
Vũ biết mình mà giây dưa với tên này nữa thì chỉ chuốc khổ và đau thương vào thân thôi, anh đổi giọng bảo.
- Mày làm ơn cứu tao đi, tao khôngmuốn bị ép đi xem mắt như thế này nữa, mày có cách nào để mẹ tao bỏ qua cho tao không...??
Hoàng vuốt vuốt cái cằm, anh vắt chân lên cái bàn trước mặt, tay anh bưng tách cà phê, anh nói như một nhà hiền triết.
- Sao mày không tìm hay thuê ai giả làm bạn gái hay người yêu của mày, hai người sẽ có những thỏa thuận với nhau sao cho hợp tình hợp lý, mày đưa cô gái ấy về gia mắt gia đình của mày, bác Thanh thấy mày có người yêu rồi, thì bà sẽ từ bỏ cái ý nghĩ kia thôi...!!
Vũ nghe Hoàng giảng giải và bày mưu cho mình, anh thấy tên bạn này của mình thông minh quá, vậy mà anh lại không nghĩ ra.
Anh vui mừng liền cảm ơn thằng bạn rối rít.
- Tao không ngờ là cái đầu của mày lại tinh quái như thế, thảo nàomẹ của mày cũng phải chào thua, cách này hay đấy, nhưng vấn đề là tao nên nhờ ai đây, tao sợ nhờ phải một con bé dở hơi, cô ta lại quay ra thích tao hay hành tao thì khổ.../??
Hoàng thấy tên bạn của mình đúng là một tên vô dụng, anh ngán ngẩm bảo.
- Tao đã bày cách cho mày rồi, còn nhờ ai mày phải tự đi mà tìm chứ, không lẽ ngay cả việc này tao cũngphải giúp mày, thế trên đời này mày còn làm được cái gì nữa hả, đúng là đồ ngốc....!!
Vũ tức quá, nó giúp anh được tí việc, mà dám xài xể anh là thế nào,anh nghĩ đúng là anh ngốc thật, mặc dù anh đẹp trai, giàu có, và cómột công việc mà nhiều người mơước, nhưng anh chưa bao giờ yêu ai, anh sợ đàn bà, họ chưa đến gần anh thì anh đã chạy xa rồi, mặc dù đến cái tuổi này nhưng anh vẫn không muốn kết hôn mà anh lại là con một nữa mới chết chứ, bố mẹ xấp này ép anh ghê quá, anh đành phải làm theo cách của cái tên này vậy, tránh được ngày nào hay ngày ấy, nếu anh màphải lấy người mà anh không thích chỉ để làm hài lòng bố mẹ anh thì anh thà làm người con bất hiếu còn hơn.
Vân đã gần như hồi phục hoàn toàn, tuy cái chân vẫn còn hơi đau,nhưng nó đã có thể tự đi lại được, nó hạnh phúc quá vì nó không bị què, nó có thể tự đi tìm việc làm đểnuôi thân được rồi.
Nó liền cất hết quần áo vào va ly, nó bảo Dì Thoa.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể nào sống ở đây được nữa, cháu phải đi thôi, vì cái chân của cháu đã khỏi rồi, cháu giao lại chìakhóa cho Dì, nhờ Dì đưa lại cho anh Hoàng hay là cái ông luật sư gìđó, chào Dì cháu đi...!!
Dì Thoa sụt xịt vì tuy chỉ sống vỏn vẹn với nó có hơn một tháng thôi nhưng Dì thích nó và yêu quý nó như người thân của mình, nay phải tạm biệt nó khiến cho Dì hơi buồn và không biết bao giờ Dì mớicó thể gặp lại nó.
Dì buồn buồn bảo nó.
- Sao cháu không ở lại đây, dù sao cậu ấy cũng đâu có đuổi cháu đâu...??