Chương 1 - phần 13
Vân nắm lấy tay của Dì nó nói.
- Mặc dù vậy cháu không muốn mang tiếng là ăn bám vào kẻ khác,và hơn nữa cháu khỏe mạnh như thế này lẽ nào lại không tìm được việc làm cho mình hay sao...!!
Bà Thoa khâm phục tính tự lập củanó nhưng nó còn trẻ quá, mà cuộcsống này lại phức tạp, một người không trải đời như nó có thể làm được gì đây, kiếm tiền của thiên hạ đâu có dễ, và nhỡ nó bị người ta lừa vào con đường tội lỗi thì sao.
Bà Thoa hiền từ khuyên nó.
- Cháu ơi... nghe lời của Dì nên về với gia đình đi, Dì không biết vì lý do gì mà cháu bỏ đi, nhưng cuộc sống này có quá nhiều cạm bẫy mà cháu vẫn còn trẻ người non dạ, cháu không lường hết được hiểm họa của xã hội ngoài kia đâu,cháu nên mua vé tàu mà về quê ngay hôm nay đi....!!
Vân ôm lấy Dì Thoa, nó khóc nhưng giọng của nó kiên quyết, nó bảo Dì.
- Cháu không về nhà đâu và cháu cũng không muốn về vào lúc này, cháu tin rằng cháu sẽ sống được, Dì cứ yên tâm đi cháu sẽ không gây ra chuyện gì đâu, Dì ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có gì thì liênlạc theo số điện thoại mà cháu đã cho Dì, Dì nhớ cất cẩn thận và đừng làm mất nhé....!!
Dì Thoa tựa cửa nhìn Vân lôi cái va ly màu đỏ theo sau, nó biết là Dì đang nhìn nó, nhưng nó không dám quay đầu lại, vì nó biết nếu nóquay đầu lại, nó sẽ không bao giờ rời xa Dì được, nó cũng yêu Dì và coi Dì như là mẹ của nó vậy.
Trong những ngày nó sống ở đây, hai Dì cháu đã rất vui vẻ với nhau, nó và Dì cùng nhau ăn cơm, cùng xem phim và đọc sách báo cho nhau nghe, Dì kể chuyện về cuộc đời của Dì cho nó nghe, nó chăm chú lắng nghe và rơi lệ vì đời của Dì bất hạnh quá, còn nó, nó cũng kể cho Dì nghe về bạn bè của nó, gia đình của nó, nhưng nó không dám kể cho Dì nghe lý do tại sao nó lại bỏ nhà ra đi, nó sợ Dì sẽ cười nó và khuyên nó nên về nhà.
Dì chăm sóc cho nó từng miếng ăngiấc ngủ, nó đáp lại tấm lòng của Dì bằng nụ cười và ánh mắt biết ơn, nay nó đành gạt lệ mà ra đi, vì nó không muốn Hoàng khinh nó làkẻ ăn bám, và nó cũng không cho phép mình làm như thế, nó chỉ cầumong là Dì sống khỏe mạnh và có thể tìm cho mình được một người chủ tốt, thế là nó yên lòng rồi, nó cũng hứa là thường xuyên liên lạc với Dì, nó nhắm mắt lại cho hai dòng lệ chảy xuống, nó mở cổng và bước ra ngoài.
Vân cầm tờ báo trên tay, nó nhìn cái điện chỉ trước mặt, nó kinh hãi vì cái công ty này to quá, nó run run nhìn cho thật kỹ cái điện chỉ được in trên báo, không sai, đúng là nó rồi, chúa ơi, mình cứ tưởng nó nhỏ thôi, không ngờ cái công ty này lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nó.
Nó ngập ngừng đứng ở trước cổng, nó không biết là nó có nên vào hay không, vì trông mặt mũi của nó non choẹt thế này, ai ngườita dám nhận, nó nghĩ thôi thì đi kiếm việc khác.
Từ lúc nó dọn ra khỏi nhà trọ mà Hoàng tìm cho nó, nhờ đọc báo nócũng tìm được cho mình một căn gác nhỏ để thuê, nó sống qua ngày bằng cách xin vào làm một chân dịch thuật ở một cửa hàng gần chỗ nó trọ, ngoài ra nó còn xin đi dạy đàn piano thuê, nhờ vậycuộc sống của nó cũng bớt khó khăn, nó cũng kiếm đủ chi tiêu cho nó hàng ngày, chỉ cần nó không tiêu hoang phí, nó có thể dư ra được một ít để phòng lúc ốm đau.
Chị cùng làm với nó thấy nó giỏi nhiều thứ tiếng quá, chị liền đưa cho nó một tờ báo và bảo.
- Em thử đến chỗ này xin việc xem sao, họ đang tìm một người có thểbiết nhiều thứ tiếng như em đấy...??
Vân cầm lên đọc, nó chán nản bảo chị Hà.
- Biết họ có nhận em không, vì em còn trẻ quá, họ sẽ không tin tưởng mà giao cho em đâu...!!
Chị Hà an ủi nó.
- Em chưa đến thì làm sao mà biết, cứ đến đi và nhớ làm một bộ hồ sơ nhé, viết cho oai vào vì đó là cửa ngõ để xin việc mà....!!
Vân thấy chị khuyến khích mình thế, nó cũng hăng lên và hôm nay nó tới đây, vừa nhìn thấy cái công ty này là ý chí của nó tan thành mây khói rồ i thì còn xin việc gì nữa, trong khi nó đang định quay gót, nó nghe có tiếng hỏi.
- Cháu tới đây làm gì mà cứ đứng tần ngần mãi thế...??
Vân giật mình nhìn lên, nó thấy bác bảo vệ đang hỏi nó, nó cười bảo.
- Dạ, cháu tới đây để xin việc làm...!!
Bác bảo vệ kinh ngạc, vì con bé này trẻ quá, thậm chí nó còn chưa đủ tuổi để làm chứng minh thư thìxin việc làm thế nào.
Bác bác vệ buồn cười hỏi.
- Cháu đang đùa đúng không, tuổi của cháu nên về nhà mà đi học thì hơn, đây là một công ty họ tuyển người phải có đầy đủ hồ sơ, trông cháu trẻ thế này thì ai người ta thuê...!!
Vân tươi cười nói, lúc nãy nó sợ là thế, nay có người dám khinh thường nó và bảo nó do còn trẻ nên không được nhận, nó cần phải cho bác bảo vệ này biết, nó có thể làm được gì.
- Bác ơi, cháu đã đủ tuổi lao động rồi, chẳng qua là do khuôn mặt của cháu trẻ con thế thôi, nếu bác không tin có thể xem hồ sơ của cháu....!!
Nó liền giở ra cho bác bảo vệ xem, bác vì tò mò cũng cầm lấy, đến là khổ cho bác mặc dù bác là bảo vệ của cái công ty này nhưng tiếng anh bác đâu có giành.