Chương 1 - phần 25
- Anh tưởng tôi là ai hả, anh có biết là tôi khinh nhất là những conngười như anh không , anh đừng có cậy gia đình của anh giàu có mà anh có quyền sỉ nhục tôi, tôi nói thật tôi cũng chán ngán anh lắm rồi, nếu như không phải vì anh bắt tôi phải đền tiền bồi thường cho anh thì tôi cũng không thèm đến công ty của anh làm việc đâu, tôi không làm cho anh tôi cũng đâu có chết đói, tôi nghèo thật nhưng tôi không bao giờ đem lòng tự trọng của mình rađể bán...!!
Hai dòng lệ của nó rơi xuống, đây là lần đầu tiên nó bị người ta sỉ nhục như thế này, nó bước thẳng ra cửa, nó nghĩ thôi thì mình đi về cho xong.
Khoa bàng hoàng, anh không ngờ mình chỉ có nói thế thôi mà nó đã đùng đùng đánh anh và chửu rủa anh như thế.
Anh thấy nó bỏ đi, anh định giữ nólại, nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, anh đoán chắc là nó đang đi sang phòng bên cạnh hoặc xuống lầu.
Vân bị Khoa sỉ nhục nên tự ái của nó nổi lên, nó bước xuống lầu, nó nhờ chị giúp viêc mở cổng cho nó đi về và nó thề nó sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này nữa, dù nó có quý bà Hoa nhưng nó sợ bị hiểu lầm là lợi dụng bà Hoa như vừa rồi lắm.
Vân đi được ngang đường thì trời mưa to, Vân không có ô dù hay là nón để che đầu, Vân ngán ngẩm nghĩ kiểu này thế nào mình cũng bị ướt hết, trong lòng của nó lại xôi lên vì tức giận, bao nhiêu cơn tức được nó xả ra bằng cách vừa đi vừa chửu rủa Khoa không tiếc lời.
Khoa xoa xoa hai cái vào má, từ bétới giờ đây là lần đầu tiên anh bị con gái đánh và chửu như tát nước vào mặt như thế này.
Anh cười khẩy nghĩ, con nhỏ này ghê gớm và nóng tính quá, dù người ta có nói hay làm gì nó thì cũng phải suy nghĩ rồi mới ra tay chứ, đằng này nạn nhân của nó vừa mới dứt lời là nó đã đánh phủ đầu người ta rồi.
Nhìn trời đang mưa to, anh không hiểu tại sao trong lòng của mình có một chút hơi bồn chồn và lo lắng, anh nghe có tiếng gõ cửa.
- Mời vào...!!
Bà Hoa bước vào trong, bà nhìn Khoa hỏi.
- Cháu có thấy Vân đâu không...??
Khoa thờ ơ trả lời bà nội của mình.
- Chắc là cô ấy đi loanh quanh ở đâu đó thôi...!!
Bà Hoa lo lắng nói.
- Cháu không biết là trời đang mưaà, trời lại tối như thế này mà con bé Vân có thể bỏ đi đâu được chứ...!!!
Hai người còn đang thắc mắc không biết là Vân đã đi đâu thì cô giúp việc vào.
Cô bưng cho Khoa một tách cà phê, nghe bà Hoa nhắc tới Vân, cô trả lời.
- Lúc nãy Vân nhờ cháu mở cổng cho nó về rồi...!!
Bà Hoa kinh ngạc hỏi Hồng - cô giúp việc.
- Vân về lúc nào, rõ ràng lúc bà đi ngủ, bà đã dặn nó là lên phòng của nó để tắm rửa và nghỉ ngơi rồicơ mà, tại sao tự nhiên nó lại bỏ vềlà thế nào...!!
Khoa như kẻ trộm sợ bị bắt quả tang, anh giả vờ hỏi Hồng.
- Chị thấy nó về lâu chưa, và trước khi về Vân có mang theo ô dù hay là cái gì khác không...??
Hồng lễ phép trả lời chủ của mình.
- Cô ấy không mang theo cái gì cả, mà hình như cô ấy đang tức giận cái gì đấy thì phải vì trên mắt của cô ấy vẫn còn ướt và cô ấy vừa đi vừa nguyền rủa ai đó...!!
Bà Hoa trừng mắt nhìn Khoa, bà quát.
- Chắc là do cháu chứ gì, bà nói cho cháu biết cháu mà còn không mau đi đón nó về đây là không xong với bà đâu...!!
Khoa cười khổ bảo bà nội của mình.
- Cháu có làm gì cô ấy đâu, nếu cô ấy muốn về thì ai mà giữ nổi, tại sao cháu lại phải đi đón cô ấy là thế nào....!!
Bà Hoa cười mát, bà nói.
- Nếu vì chuyện này mà Vân từ chối tới đây ở, bà sẽ bay về bên kiangay lập tức và không bao giờ sang đây nữa, cháu cũng đừng bao giờ gọi bà là bà nội của cháu, vì vậy cháu hãy liệu mà làm...!!
Khoa sợ hãi, anh chỉ còn mình bà là người thân ở trên đời, mà bà là già cả thế kia, anh vội nói.
- Bà đừng giận cháu, cháu sẽ đi đón cô ấy ngay đây...!!
Anh vội vớ lấy chiếc chìa khóa xe ởtrên bàn và bước ra cửa, mặc dù trong lòng không phục và cảm thấy bị bắt ép nhưng vì bà anh, anh đành chịu.
Vân sẽ còn chửu rủa Khoa nữa nếu như nó không nghe có tiếng còi xe ở đằng sau, lúc này cả người của nó đã bị ướt như chuột lột, nhưng vì tức tên kia nên nó không quan tâm là nó có bị lạnh vìnước mưa hay không.
Vân giật mình quay lại để nhìn, vừa nhìn thấy người ngồi ở đằng sau tay lái, Vân cảm thấy ngán ngẩm, Vân quay đi và tiếp tục cất bước, nó không thèm bảo tên kia thế nào.
Nhưng đi được vài bước nó liền hắt xì hơi mất cái, và người của nórun lên, nó vội ôm lấy mình, quần áo của nó đang rỏ nước ròng ròng xuống chân, nước mưa vẫn hắt và tạt lên mặt nó.
Khoa vội bảo nó khi nhìn thấy nó run lên vì lạnh.
- Cô còn không mau vào xe đi...!!
Vân cười khẩy bảo Khoa.
- Anh còn đóng kịch với tôi làm gì, không phải là anh không muốn nhìn thấy mặt của tôi hay sao, tôi đã làm đúng như ý muốn của anh, sao anh còn tới đây quấy rầy tôi...!!!