Cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi 75: Lão công ta sợ
Hộp viên gạo nếp đã được mở ra. Lâm Nhược Khê từ bên trong rút ra một viên màu trắng, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ lấy, cắn từng miếng từng miếng, giống như một chú thỏ trắng bé nhỏ đang gặm cà rốt làm cảm động lòng người.
Thấy Dương Thần bước vào phòng, má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê ửng hồng, trong miệng vẫn đang còn nhấm nháp viên gạo nếp, chớp chớp mắt, nói ngượng ngùng:
- Em tưởng anh đi rồi.
- Anh không nỡ bỏ đi, nếu không thì đã không nhìn thấy cảnh tượng vợ anh ăn viên gạo nếp vô cùng đáng yêu thế này.
Dương Thần cười khoái trá.
Mặt Lâm Nhược Khê đỏ bừng lên, nhưng vẫn không nỡ bỏ viên gạo nếp đang ăn dở, không để ý đến Dương Thần nữa, tiếp tục cắn những miếng thơm ngon.
Thực ra người phụ nữ lạnh lùng này cũng có mặt rất đáng yêu. Trước đó phát hiện ra cô thích xem phim tâm lý tình cảm Hàn Quốc, bây giờ lại phát hiện ra cô thích ăn viên gạo nếp, ăn lại rất giống trẻ con. Có lẽ dưới vẻ bề ngoài lạnh như băng, Lâm Nhược Khê lại có một tâm hồn trẻ thơ hơn so với những phụ nữ cùng tuổi.
Sau khi đợi đi ra ngoài phòng bệnh, Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc liền gọi điện thoại cho Sắc Vi. Đã vài ngày rồi không liên lạc với người phụ nữ xinh đẹp này. Thứ nhất là do có quá nhiều việc xảy ra, thứ hai là biết Sắc Vi gần đây đều đã sắp xếp công việc bận rộn hết cả rồi, bắt đầu hồi tưởng lại người phụ nữ có suy nghĩ thấu đáo đó.
Sau khi điện thoại rung ba hồi thì nhấc máy, giọng nói của Sắc Vi vẫn dễ thương như trước:
- Chồng yêu, cuối cùng cũng nhớ ra là gọi điện cho em à?
Lời nói có vài phần nũng nịu và trách móc.
- Hơi bận một chút, hơn nữa tôi biết là em cũng bận.
Sau khi nghe xong giọng nói đó, trong lòng Dương Thần rạo rực hẳn lên, cười nói:
- Có ở nhà không? Tối nay tôi đến gặp em?
- Cứ nhất thiết phải vào ban đêm à, ban ngày không thể gặp em được hay sao?
- Ừm..m… Ban ngày tôi phải đi làm, nhưng cuối tuần sau tôi sẽ đến gặp em vào ban ngày.
Dương Thần nói chắc chắn.
Sắc Vi vui vẻ mỉm cười.
- Em không ở nhà. Nhưng nếu chồng yêu muốn thì có thể đến hộp đêm Tạp Ni Địch ở Thành Nam. Nếu như đến đúng lúc thì có thể có trò hay để xem đấy.
Tuy không biết Sắc Vi nói trò hay ở đây là gì, nhưng Dương Thần vẫn đồng ý, mau chóng lái xe đến Tạp Ni Địch ở Thành Nam.
Trên thực tế, hộp đêm này cũng được coi là nổi tiếng ở khu Tây, nhưng bởi vì nhiều năm vẫn không đổi mới nên làm ăn kinh doanh dần dần giảm sút. Hơn nữa, cơ sở an ninh không theo kịp, dần dần trở thành một trong những hộp đêm lộn xộn.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là vị trí của hộp đêm này ở vào điểm giao nhau giữa thế lực của hai bang hội lớn ở khu Tây hiện nay là hội Tây Minh và hội Hồng Kinh, hiện giờ là địa bàn của Tây Minh hội. Vậy nguyên nhân Sắc Vi xuất hiện ở đây chỉ có một, đó chính là cướp địa bàn.
Khi đến cổng hộp đêm Tạp Ni Địch, Dương Thần chợt sững người, bởi vì từ trước cổng hộp đêm đã thấy bóng dáng quen thuộc của Sắc Vi đang dẫn đầu một tốp những người đàn ông cùng mặc trang phục màu đen đi ra.
Mà bên cạnh Sắc Vi lại có một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu trắng, giọng hơi nịnh nọt nói cái gì đó, vẻ mặt Sắc Vi thản nhiên, thỉnh thoảng lại gật gật đầu. Đi thẳng đến bãi đỗ xe, nhìn thấy bóng dáng của Dương Thần mới nói với người kia điều gì đó, rồi một mình đi đến chỗ Dương Thần.
Trên người là bộ âu phục nữ màu đen được cắt khéo léo, bên dưới là chiếc quần dài màu trắng bó sát, rất hiếm thấy ở địa bàn nổi lên kiểu tóc dài. Sắc Vi trong bóng đêm thướt tha đi tới giống như một đóa hoa hồng đen cao sang.
- Trò hay đâu?
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi cười tươi như hoa, xem ra tâm trạng rất tốt, cũng không trả lời, đi đến ôm chầm lấy cổ của Dương Thần, đặt đôi môi màu đỏ tươi của mình lên trên đó.
Dương Thần đương nhiên sẽ không từ chối màn gặp mặt ngọt ngào này. Hôn lấy hai làn môi tươi như cánh hoa, sau đó đưa đầu lưỡi sâu vào bên trong rồi quấn chặt lấy lưỡi của Sắc Vi, vị ngọt của dòng nước chảy bên trong tuôn ra không ngừng.
Hôn đến nỗi lồng ngực người đẹp thở dồn dập, Dương Thần mới từ từ buông lỏng hai tay, lướt nhẹ nụ hôn lên trán của Sắc Vi.
- Trò hay mà em nói không phải là nụ hôn này chứ.
Dương Thần vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Sắc Vi, mỉm cười hỏi.
- Không thích sao?
- Chỉ là có chút khác biệt so với tôi nghĩ thôi. Tôi tưởng sẽ có cảnh hay.
Dương Thần thẳng thắn nói.
Sắc Vi hơi cười mỉm, chớp chớp mắt, nói:
- Chồng yêu à, anh đến muộn rồi, cảnh hay đã kết thúc 10 phút trước rồi.
- Vậy mà em còn gọi tôi đến xem.
Dương Thần trợn mắt lên.
Ánh mắt vô tội của Sắc Vy lộ ra vẻ oan ức:
- Người ta muốn anh lái xe đến đón em về. Anh từ trước đến nay chưa từng đến đón em.
Một ả xã hội đen cũng nũng nịu giống một nữ sinh nhỏ tuổi đòi bạn trai phải lái xe đưa về. Dương Thần cảm thấy cảnh này thật nực cười, nhưng cũng vì ước nguyện nhỏ nhoi của Sắc Vi mà làm một việc có chút xấu hổ với bản thân cũng chẳng sao.
- Được rồi, đừng làm bộ làm dáng nữa, ngoan ngoãn lên xe đi, trên đường nói tiếp.
Dương Thần vỗ vỗ vào cặp mông căng tròn đầy đặn của Sắc Vi.
Sắc Vi lập tức gõ nhẹ Dương Thần một cái vào đầu, ngượng ngùng nói:
- Đừng như vậy chứ, các thuộc hạ của em vẫn đang nhìn đấy. Đừng ở trước mặt họ mà vỗ vào mông em như thế.
- Hứ, như vậy thì đã sao?
Dương Thần cười mặc kệ.
- Tôi vỗ vào mông người phụ nữ của tôi, liên quan gì đến chuyện của họ chứ, thuộc hạ nào của em không phục, tôi sẽ giết hắn.
- Đừng nói bừa.
Sắc Vi nghe thấy Dương Thần nói câu “Người phụ nữ của tôi” thì trong lòng liền cảm thấy vui sướng. Nhưng vẫn kiêu ngạo lườm Dương Thần một cái, rồi nhanh chóng bước vào trong xe.
Trong đêm khuya, xe trên đường Hồi Tửu dường như chẳng có chiếc nào, bên cạnh con đường vắng vẻ là hai hàng cây rậm rạp tối tăm, thi thoảng lại có một quán ăn đêm nho nhỏ nằm ở chỗ đất trống.
Dương Thần cũng không vội, vừa lái xe vừa trò chuyện với Sắc Vi.
Sắc Vi kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở hộp đêm Tạp Ni Địch:
- Người đàn ông mặc đồ trắng vừa nãy nói chuyện với em chính là giám đốc của Tạp Ni Địch. Bởi vì tiền mà hội Tây Minh đầu tư vào nơi đó quá ít, bọn họ đã quá nghèo, vì thế vài ngày trước gã chủ động liên lạc với em, hi vọng có thể nhờ vả sự giúp đỡ của hội Hồng Kinh chúng em. Em bắt gã giao ra hai tiểu đầu mục chính mà hội Tây Minh xếp ở vị trí bên cạnh gã. Một người là Tứ Nhãn Lang, một người là Hoa Điêu. Chỉ cần gã giao hai người đó cho em thì em sẽ tin gã, hơn nữa sẽ đầu tư vào Tạp Ni Địch, đồng thời sẽ phái người phủ địa bàn của gã.
- Gã đồng ý?
- Thực ra gã bắt buộc phải đồng ý. Người mà trước kia phụ trách tài chính cho gã trong hội Tây Minh không phải ai khác, chính là Trần Đức Hải – kẻ bị anh giết. Kẻ thay thế vị trí của Trần Đức Hải bây giờ là Trương Hổ, nhưng Trương Hổ sau khi em ra chỉ thị cho hắn, lại xem nhẹ một số người, đầu tư vào một nhóm người khác mà em đã âm thầm sắp đặt cho gã, đương nhiên Tạp Ni Địch sẽ không còn đường sống.
Sắc Vi mỉm cười giống như một tiểu hồ ly xinh đẹp.
Dương Thần tán thành nói:
- Chiêu này thật thực tế. Thoạt nhìn bên ngoài, địa bàn của hội Tây Minh không bị thu hẹp, nhưng trên thực tế đợi người của hội Tây Minh lên tiếng phản ứng. Bọn họ không phải thay đổi đồng giá địa bàn, mà là căn bản đều đã mất đi gấp bội, e rằng đã quá muộn.
- Tiếc là chỉ giữ được một mình Hoa Điêu, để Tứ Nhãn Lang chạy mất, lại còn tranh thủ cuỗm đi mất một món tiền, nhưng ít nhất không để lại máu me. Cho địa bàn ở điểm gianh giới này ổn định, bại lộ một chút cũng không sao cả.
Sắc Vi nhìn Dương Thần nói.
- Điều này không chắc.
Dương Thần đột nhiên cười một cách kì lạ.
- Có lẽ sẽ là một kết cục tốt đẹp.
- Cái gì?
Sắc Vi nghi hoặc, xe cũng đột nhiên dừng lại bên đường.
- Em hãy nhìn phía trước xem.
Dương Thần chỉ tay ra phía trước cách cửa xe không xa.
Ở chính giữa con đường phía trước là hai chiếc xe Ford. Loại xe bốn bánh này đã thay đổi bề ngoài, cao lên khác thường, tiếng động cơ gầm rú, ánh đèn xe chiếu sáng trưng làm chói cả mắt, khiến cho cả con đường sáng như ban ngày.
- Là Tứ Nhãn Lang, hắn quay trở lại rồi.
Sắc Vi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện rõ ràng nhất trước mặt cô.
Đó là một người đàn ông gầy gò, đeo kính, tóc dựng thẳng lên, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, để lộ ra một cơ thể teo tóp, đứng với bảy tám người có thân hình cường tráng hơn y, nhưng đều do y cầm đầu.
- Tứ Nhãn Lang không có sở trường đánh nhau, nhưng bộ não lại rất linh hoạt. Xem ra y đã sắp xếp tai mắt để thăm dò động tĩnh bên trong Tạp Ni Địch, phát hiện ra em một mình đơn độc cùng với anh trở về, liền tính toán đến ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối như em.
Sắc Vi bình tĩnh phân tích.
Dương Thần hỏi một cách kì lạ:
- Y không biết bản lĩnh của em?
- Địa vị của y ở Tây Minh hội chưa đủ khả năng để nhận thức được điều đó, do vậy y cảm thấy những người này có thể cản đường em lại, sau đó một người sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế.
Sắc Vi cười nói.
- Y thật là chân chất, nhưng không đáng yêu.
Dương Thần đánh giá.
Sắc Vi đột nhiên ừm một tiếng, từ ghế phụ nhảy bổ vào trong lòng Dương Thần, nũng nịu:
- Chồng ơi, em sợ! Anh phải bảo vệ em.
Nghe thấy câu “Chồng ơi, em sợ!” đầy sự nịnh nọt dễ thương, Dương Thần máu xông lên não, vỗ vỗ vào cặp mông chắc nịch của Sắc Vi, cười mắng:
- Đừng kích thích tôi, còn dụ dỗ tôi như vậy lần nữa thì không cần phải đợi đến khi về đến nhà, tôi sẽ ngay lập tức thịt em trên xe đấy.
- Tốt thôi, nhưng chồng ơi anh xem, bọn họ dường như muốn xông qua đây đập bể xe của chúng ta.
Sắc Vi căm giận nói.
Dương Thần thở dài, người phụ nữ này càng ngày càng có cảm giác tinh quái, bản thân đã làm việc gì một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai, không chịu được nhiều sự khiêu khích. Có lẽ là sở thích thật sự, càng khó có thể phản kháng lại.
- Được rồi, được rồi, đứng lên trước đi. Tôi xuống xe đuổi bọn họ đi để xe tôi đỡ bị đập nát, tôi cũng không có tiền mà sửa.
Tứ Nhãn Lang tự cho rằng không có gì có thể sánh được với vũ khí lợi hại của hắn, cũng không thu được bất kì hiệu quả gì. Kết quả là toàn bộ 8 người, bao gồm cả chính y đều bị đánh ngã lăn trên đất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mất đi khả năng hành động. Mà hai chiếc xe dùng để chạy trốn cũng bị người của hội Hồng Kinh đuổi theo phía sau thu về để chuẩn bị tiền cuốn gói, điều này không cần phải nói.
Chỉ có điều khi Tứ Nhãn Lang bị người của hội Hồng Kinh cho vào bao tải chở đi thì vẫn chưa hiểu người đàn ông đột nhiên bước xuống từ trong chiếc BMW là ai. Trong hội Hồng Kinh căn bản không có nhân vật này, thậm chí toàn thành phố Trung Hải đều chưa nghe nói đến người đàn ông có thể đánh nhau như vậy.
Tứ Nhãn Lang cảm thấy rất oan ức. Y hi vọng đây là một võ đài, có thể ba trận thắng hai, bởi vì y còn có một khẩu súng lục loại 54 cất trong túi quần, trong trận chiến vừa rồi chưa có cơ hội lấy ra.
Chỉ tiếc là tính mạng của tám người trong chớp mắt đã được định đoạt, bị nhét vào bao tải, buộc khối chì lên, ném xuống biển sâu.
Lúc nguy cấp đến tính mạng như thế này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi tình nhân trẻ. Sau khi Sắc Vi gọi điện cho Tiểu Triệu giải quyết ổn thỏa liền mau chóng cùng Dương Thần trở về trong một căn phòng yên tĩnh đằng sau quán rượu Rose.
Một đêm điên loạn. Sắc Vi cả gan dụ dỗ, thân thể nóng bỏng mềm mại của cô khiến cho Dương Thần lúc này thèm khát, muốn được thỏa mãn.
Cuối cùng, sau 5-6 lần lên đỉnh Sắc Vi thực sự không còn lực nữa, đôi chân nuột nà mềm mại vắt vào nhau, nằm ở trên giường lớn, thấy Dương Thần vừa mới thỏa mãn một lần lại có ý muốn tiếp tục, không kiềm chế nổi liền vươn tay ra chộp lấy lưng Dương Thần, quấn lấy, hờn dỗi hét lên:
- Người đàn ông không công bằng, sao có thể dai sức hơn so với phụ nữ chứ. Điều này căn bản không phù hợp với khoa học lý luận mà.
- Em còn biết lý luận. Trước khi gặp tôi còn là một tiểu trinh nữ.
Dương Thần khinh thường nói. Dương Thần một tay mên mê trước ngực Sắc Vi làm nó biến đổi thành nhiều hình dáng.
- Hừ, nhưng em nhìn thấy rất nhiều ảnh trên mạng. Người Nhật Bản bọn họ chụp ảnh đều là vài người đàn ông thay phiên nhau liên tục mới có thể chụp lâu như vậy. Thực tế thì làm sao có thể suốt hai tiếng đồng hồ còn được như vậy được chứ.
Sắc Vi hai má ửng hồng thở gấp gáp.
Dương Thần trong lòng cười thầm. Chính bản thân hắn không chỉ đơn thuần là một người đàn ông bình thường. Trên thực tế, hắn rất mạnh mẽ trên giường, đây chỉ là một trong số những “tác dụng phụ” mà sự thay đổi cơ thể dẫn đến. Đây có lẽ là điểm đáng được an ủi về tâm lý nhất.
Nhưng những việc này không nên nói trước mặt Sắc Vi, Dương Thần chỉ nói:
- Cho nên sau này tôi tìm gặp rất nhiều người phụ nữ thì em cũng phải thông cảm cho tôi, dẫu sao tôi có năng lực này mà.
- Anh đi mà nói với vợ cả của anh. Em đây không quản nổi anh.
Sắc Vi chua chát nói.
Người phụ nữ bé nhỏ Lâm Nhược Khê kia sẽ không quản việc tôi tìm đến vài người phụ nữ, Dương Thần âm thầm nghĩ, cảm thấy nghỉ ngơi cũng đã đủ, lại tiếp tục đánh về phía Sắc Vi.
Khi sáng sớm thức dậy, Sắc Vi tự nhiên cứ nằm lì trên giường không chịu dậy. Dương Thần sau khi ăn mặc chỉnh tề liền vỗ mông bỏ đi.
Vừa hay đúng là Chủ nhật, Dương Thần không cần đi làm, cũng không đi chợ ở khu Tây mua đồ ăn sáng. Sau khi từ quán rượu Rose đi ra, lái xe đi tìm một quán mì sợi sạch sẽ bên đường để ăn một bát mì. Dương Thần suy nghĩ xem có nên đi đến bệnh viện thăm Lâm Nhược Khê không, nhưng bỗng nghĩ đến chắc sẽ có rất nhiều thương nhân không quen biết đến thăm, nghĩ một hồi liền bỏ ý định đó.
Sau khi đi ra từ quán mì, người qua đường đã đông dần lên. Dương Thần định lái xe trở lại biệt thự để xem TV một cách an nhàn, nhưng đột nhiên có người bên cạnh gọi hắn lại.
- Dương Thần.
Giọng nói trong trẻo, có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Dương Thần ngoái đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ xa lạ từ phía đối diện đường đi tới.
Thiếu nữ mặc một chiếc áo phông màu vàng sáng và một chiếc quần bò bó sát người, mang một đôi giày thể thao màu xanh, có một mái tóc đen nhánh đến ngang vai,kẹp một chiếc kẹp tóc đáng yêu màu xanh nước biển, tô điểm cho khuôn mặt đáng yêu không chút son phấn, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ ngây thơ tự nhiên xinh đẹp. Có thể tưởng tượng ra, không cần đến vài năm, người con gái này sẽ trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ đến mê người.
- Chúng ta quen nhau?
Dương Thần thực sự không nhớ ra được việc có quen một người con gái trẻ như vậy, hơn nữa người con gái trước mắt mặc dù tuổi nhỏ nhưng thân hình lại đang trong thời kỳ dậy thì. Cũng là em gái, không thể dễ dàng quên được.
Cô gái có cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cười nói:
- Biết là chú không nhận ra mà, bổn tiểu thư đây có vẻ đẹp trời sinh, thay đổi bề ngoài một chút đã làm chú choáng rồi.
Nhìn vẻ mặt kiêu kì, Dương Thần cảm thấy có chút quen quen, quan sát cẩn thận, nhìn thấy ở trên mu bàn tay người con gái này có hình xăm con bướm màu tím, đột nhiên nhớ ra người này là ai, đánh mắt lại vài lần, chậc chậc vài tiếng, nói:
- Không thể nhận ra được. Gái giang hồ cải trang thành học sinh khá giống đấy. Giống với Trương Bách Chi - vua hài kịch. Tại sao cô không buộc thành hai bím tóc
?