Đừng gọi em vào thứ bảy
Nàng choàng nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi đóng cúc lại. Những ngón tay thon dài cài nhanh những hàng cúc điệu bộ thuần thục. Dáng người nàng mỏng, để một vệt dài lên mặt đất dưới ánh chiều tà.
Nàng cào nhanh mái tóc hơi rối. Những lọn tóc đen xõa trên đôi bờ vai mềm mại. Tôi như lại thấy mùi dầu gội của nàng thoảng qua nơi cánh mũi. Ngọt ngào, quyến rũ. Tôi thèm được kéo nàng lại, áp đầu vào bộ ngực trần đầy đặn của nàng, nhưng nàng đã nhanh như sóc thoát khỏi tầm nhìn của tôi.
- Nhớ đấy, đừng bao giờ gọi em vào thứ bảy.
Tiếng kéo cửa vang lên rồi tất cả lại trở về im lặng. Âm thanh vọng lại từ khuôn miệng của nàng vẫn còn luẩn quẩn lại trong căn phòng kín.
Tôi vẫn mình trần quấn chăn, nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường, kéo hộc bàn đặt đèn ngủ bên cạnh lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đốt. Những vòng khói trắng đục nhè nhẹ lan mê hoặc như màu áo của nàng…
***
Tôi gặp nàng vào một thứ bảy chiều muộn chớm đông. Tôi lang thang trên con đường đông nghịt người mà vẫn cô quạnh. Tôi lặng lẽ đá một hòn sỏi nhỏ, cho nó lăn cùng tôi trên chặng đường đơn độc như một chàng trai ngây ngô mới lớn. Viên sỏi lăn tròn và dừng lại dưới chân nàng, nhưng nàng không hề để ý.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh ngồi đặt tay lên đùi trong lán che của một điểm chờ xe bus, đôi mắt đen nhìn vô định về khoảng không trước mặt, ánh chút bần thần.
Cõi lòng lạnh của tôi đột nhiên dâng lên ngọn lửa thích thú nho nhỏ. Đàn ông cái cố hữu là khát khao sở hữu.
Tôi cúi người thật thấp để nhặt viên sỏi nhỏ ngay dưới chân nàng, làm bộ hóm hỉnh mà chào nàng một câu.
- Dường như viên sỏi nhỏ này yêu thích em. Nó đã rời chân tôi mà lăn đến chân em rồi.
Nàng mím môi không nói gì, ánh mắt lộ chút dè dặt. Tôi khẽ nhún vai ngồi xuống cạnh nàng.
- Một kiểu làm quen cũ rích nhỉ.
Tôi đan ngón tay vào nhau, lơ đãng nhìn con đường nườm nượp người xe trước mặt. Chiều chớm đông, dù nhộn nhịp vẫn buồn.
Một phút im lặng. Khi cái thằng tôi đã tự giễu mình và định đứng dậy tiếp tục lang thang với con đường mà mình đã quyết tâm xin nghỉ sớm để vẩn vơ trên đó thì nàng chợt lên tiếng:
- Anh có thể cho em vay ba nghìn để đi xe bus không?
Tôi xoay người sang nhìn nàng, thấy gương mặt nàng đỏ bừng e thẹn. Ở khoảng cách rất gần này, tôi mới thấy hết nét đẹp xuân thì của nàng. Cánh môi đỏ, làn da trắng và thân hình thiếu nữ, chỗ cần đầy thì rất đầy, chỗ cần thon nhỏ thì rất nhỏ. Chiếc sơ mi trắng hơi rộng chẳng thế nào che giấu được cái sự tuyệt mỹ ấy.
Giọng nàng lí nhí:
- Em vừa bị giật túi xách trên đường.
Không biết tôi có nên cảm ơn kẻ đã giật túi xách của em hay không. Tôi vui vẻ cho tay vào túi quần, lôi ra vài đồng tiền lẻ đã thủ sẵn đề phòng lúc tôi mỏi chân thì sẽ leo lên xe bus. Cái vẻ mặt phởn phơ của tôi thật chẳng đúng phép lịch sự lúc bấy giờ. Đáng lẽ phải dùng cái vẻ mặt buồn rầu mà thông cảm với em - Ồ, thật là không may - thì tôi lại dùng cái vẻ mặt hớn hở nhất:
- Ba nghìn dành cho em, nhưng chỉ vay thôi phải không.
Nàng nhẹ gật đầu.
- Anh có thể gặp em ở đầu để đòi nợ?
Tôi vẫn mặt dày mà lấn tới. Nàng khẽ thở hắt ra một tiếng, đảm bảo là tôi đã làm nàng thấy đủ phiền phức.
- Ngày mai, chỗ này, giờ này, em vẫn đứng ở đây bắt xe.
Nếu thật vậy thì không uổng công làm quen, tôi tin lời nàng với một niềm tin sắt đá. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
- Vậy hẹn em ngày mai.
Nàng bối rối cầm lấy ít tiền lẻ. Chiếc xe bus đến. Nàng gật đầu chào đáp lễ rồi rảo bước lên xe. Bóng áo trắng của nàng lẫn vào đám đông chen chúc, chật chội.
Tôi lại ném viên sỏi nhỏ xuống đường và tiếp tục đá, lòng vu vơ nghĩ về cuộc hẹn ngày mai. Công việc vắng tôi vào vài ngày, chắc cũng chẳng tới nỗi rối tung lên.
Tôi nhớ lại gương mặt sếp buổi chiều nay, khi sếp vỗ vai tôi và hỏi:
- Không phải bị người yêu đá nên đổ bệnh rồi chứ.
Tôi cười nhạt một tiếng, không nói gì. Cái kiểu khinh đời và ngạo mạn làm tôi chẳng bao giờ ngóc đầu lên được.
- Cũng sẽ nhanh qua thôi anh ạ, gái gú là phù du mà.
Ừ, thì đúng là tôi bị đá. Nàng ra đi một cách rất hoành tráng. Nàng nhắn tin kể chuyện với đồng nghiệp tôi - người nàng mới gặp qua một bữa lẩu đi cùng tôi, và sau đó cả cơ quan tôi đều biết. Tôi chẳng tiếc nàng thứ gì, nhưng tính nàng đa sầu đa cảm mà công việc của tôi lại bận rộn, ít còn thời gian quan tâm đến nàng nên nàng “xin phép” tôi cho nàng trở thành người yêu cũ. Thế thì tôi thả nàng đi, cho nàng bay về miền đất mơ mộng của mình, kết thúc mối tình nửa năm với cơ man quần áo và trang sức trong trí nhớ tôi.
Tôi trở về căn hộ chung cư có cửa kính và ngập tràn ánh sáng chiếu vào phòng ngủ của tôi mỗi ngày. Ít ra thì tôi vẫn là một mống lạc quan, yêu đời, nên ánh sáng là thứ không thể thiếu. Chiếc rèm cửa màu xanh dương bay bay trong gió, thế nào mà lại khiến tôi nhớ tới màu áo nàng.
Nàng có gương mặt trong sáng của một thiên thần và thân hình gợi dục của quỷ.
Tôi nhấp một ngụm chanh muối, để cái vị ngọt và mặn chảy qua cổ, quánh lại, rồi giãn ra thanh thản.
***
Tôi lại xin sếp về sớm một buổi chiều nữa.
- Đi tìm tình yêu mới.
Sếp nghi hoặc nhìn tôi hỏi:
- Vâng, buổi nay nữa thôi, xin được số điện thoại thì em sẽ sắp xếp lịch trình cho phù hợp.
Sếp thở dài.
- Nốt buổi này thôi nhé.
Tôi cố hóm hỉnh giơ tay chào sếp như một chú lính:
- Tuân lệnh.
Tôi mất gần hai phút trước gương trong phòng vệ sinh để chính đốn lại bản thân mình. Chẳng bao giờ tôi lại dành nhiểu phút cho bản thân đến thế. Tôi tuềnh toàng, thế mà cái tuềnh toàng ấy lại thành ra khí chất lãng tử. Có ánh mắt chị em dõi theo bước chân tôi, nhưng tôi bản chất lại không phải là kẻ đa tình.
***
Tôi ngồi đợi nàng tại chạm xe bus hôm trước. Hương tàn hoa sữa cuối mùa phảng phất đâu đây gợi sự nên thơ thấm đẫm vào máu. Chiều chủ nhật, các đôi tình nhân ôm eo nhau quấn quýt trên đường.
Tôi nghĩ ngợi nhiều thứ nhưng không quên chăm chú tìm kiếm bóng dáng nửa thiên thần, nửa ác quỷ của nàng. Thời gian trôi thật chậm.
Tôi nhìn đồng hồ. Đã hơn nửa tiếng so với thời điểm hôm qua lúc tôi gặp nàng. Những người chờ xe bus lần lượt đến rồi đi, chỉ còn mình tôi vẫn ngồi ở đó như giễu đời sống nhanh và hờ hững.
Tôi vốn chẳng phải là người kiên nhẫn, nhưng cái niềm tin sắt đá vô hình tiếp cho tôi thêm năng lực để đợi chờ. Tôi mở điện thoại, áp vào tai nghe bản “You are not alone” của Micheal Jackson như một sự xoa dịu cho tâm hồn.
Điện đã lên, dòng ánh sáng mơ hồ chảy trên đường loang loáng. Thêm một tiếng nữa, tôi chẳng thể trở thành hòn đá “vọng nữ nhi” nên quyết định đứng dậy ra về. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
***
Tâm trạng hơi mông lung, tôi quyết định rẽ vào một bar cũ mà lâu rồi tôi chưa đến. Bar tương đối “sạch” nhưng nhìn chung vẫn không thể thiếu các anh trai muốn săn gái và các em gái nóng bỏng ngắn dài đủ kiểu. Tôi gọi một chút rượu nhẹ, tôi uống được nhưng không sành uống. Mọi lần, đối tác uống gì, tôi uống nấy và chả bao giờ chủ động đề nghị tăng ba.
Tôi là đàn ông bình thường với những khao khát bình thường, nhưng tôi không ăn tạp. Tôi chỉ thích những em có gương mặt hiền lành một chút, mộc mạc một chút. Tôi làm tình không hôn gái nhưng vẫn chọn các em ít phấn son, tôi không thích mấy thứ mùi ma mị kiểu như thế.
Tôi đảo mặt qua một vòng, bar này hình như đã được thiết kế lại. Hệ thống đèn cũng vẻ mờ ảo và sành điệu hơn, âm thanh có phần tốt hơn trước.
Nhưng những cái đó nhanh chóng trôi qua trí não tôi không vết tích. Tôi chợt trông thấy một dáng hồng. Nàng đang ngả ngớn cười trong cánh tay một người đàn ông. Thân hình bốc lửa của nàng đều khiến đàn ông khát khao nắm giữ. Tôi chợt thấy mình thực cô độc. Trong đầu tôi bỗng dưng nghĩ đến chuyện xin số một em nào đó từ thằng bạn để cùng tâm sự cho hết đêm dài.
Bar ồn, tôi định nhắn tin thì những ngón tay lập tức chết đứng trên bàn phím. Tôi nhìn rõ mặt nàng, trong lòng tự dưng quặn một nỗi đau không lời.
Chính là nàng, người con gái hôm qua.
Nàng gần như lột xác trong bộ váy quây ánh kim ngắn quá đầu gối. Gương mặt trang điểm nhẹ nhưng đầy ma mị. Người đàn ông kia định hôn nàng nhưng nàng nghiêng người tránh được. Cái nghiêng người nhuần nhuyễn và điệu nghệ như việc nàng đã làm hàng trăm lần.
Bỗng dưng, nàng nhìn thẳng về chỗ tôi. Trong ánh điện chập chờn, tôi vẫn thấy ánh mắt nàng thoáng một tia kinh ngạc. Rồi nàng mỉm cười. Nàng rời khỏi vòng tay người đàn ông kia, tiến đến chỗ tôi.
- Thật hiếm gặp một người đẹp trai mà lại ngồi một mình như anh, mình uống cùng nhau nhé.
Tôi khẽ chạm cốc với nàng. Nếu không phải tại ánh mắt nàng nhìn tôi lúc trước, có lẽ tôi đã tưởng mình nhận lầm người. Cái vẻ e thẹn, dè dặt của ngày hôm qua đã biến mất không còn chút dấu tích.
- Em không cần phải giả bộ như chưa gặp nhau bao giờ như thế đâu.
Tôi xoay xoay chiếc cốc, vẻ trầm buồn. Nàng cười lớn.
- Ngày hôm nay chúng ta đổi vai hay sao? Có trách vì em đã không giữ đúng lời hứa?
- Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
Tôi lặp lại câu triết lý của mình như một câu trả lời cho mọi câu hỏi của người đàn bà đẹp. Nàng chống tay lên bàn, tựa đầu vào mu bàn tay nắm, nghiêng nghiêng nhìn rồi cười.
- Anh cũng thật có tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn xoáy sau vào gương mặt nàng.
- Đi cùng anh đêm nay được không.
Câu nói đó trôi qua miệng tôi một cách hết sức tự nhiên. Tôi đang cảm thấy vô cùng trống trải. Nỗi trống trải đó do chính nàng đã gợi ra cho tôi và bây giờ nàng phải đền bù.
- Trả cho ba nghìn của anh. Có vẻ như là quá rẻ.
Đôi môi nàng hơi cong lên chút giễu cợt nhưng ánh mắt lại lấp lánh sáng. Giờ tôi lại hiểu thêm được một điều. Đàn bà đẹp, thường khó hiểu.
- Em muốn bao nhiêu thì tùy, miễn không vượt qua giới hạn của hoa hậu là được.
Nàng lại cười, tiếng cười trong lảnh lót.
- Em thấy mình phải hơn hoa hậu chứ.
Nàng choàng tay qua eo tôi.
- Ở đâu vậy anh?
- Nhà anh, cách đây không xa. Nếu em không phiền.
- Ô tô hay xe máy?
- Đi bộ.
- Đi bộ, hay ho đấy. Bình thường em đi đôi mười hai phân, hôm nay lần đầu tiên đi mười lăm phân. Anh thật biết chọn ngày.
- Có thể cởi dép ra để anh cõng. Chỉ sợ em ngại.
Không ngờ nàng cởi dép, leo lên lưng tôi thật. Nàng bảo, từ trước đến nay, chưa có người đàn ông nào tình nguyện cõng nàng, nàng phải thử xem sao.
Nàng kéo chiếc váy lên trên eo, để lộ chiếc quần đùi màu đen. Đôi chân của nàng buông dài bên mạng sườn tôi, đôi dép mười lăm phân của nàng đong đưa theo từng nhịp chân tôi bước. Ngực nàng tì mạnh vào lưng tôi, khiến tôi không thể không nghĩ đến những điều đen tối - nhưng ở mức độ nhẹ nhàng bởi tôi còn phải dồn hơi sức mình để cõng nàng.
Nàng cứ ở trên lưng tôi như thế cho đến lúc gần tới khu chung cư nhà tôi.
- Đặt em xuống, đến lúc này thì cần phải đẹp.
Tôi nhấn thang máy lên tầng 11. Đứng cạnh nàng, tôi có cảm giác tức ngực và hơi hồi hộp. Ngược lại, nàng hết sức tự nhiên. Nàng làm tôi có cảm giác nàng là chủ nhà, còn tôi mới là khách.
Nàng ngắm nhìn căn phòng của tôi một hồi.
- Đàn ông độc thân thì như thế này cũng không đến nỗi nào.
- Có người đến dọn nhà theo tiếng mà em. Chanh muối nhé.
Nàng lắc đầu - Em không uống gì nữa cả - rồi tiến đến bên bức tường kính nhìn xuống phố đêm.
Tôi đem cốc chanh muối của mình ra đứng cạnh nàng, nhìn xuống bên dưới.
- Mỗi ngọn đèn có một gia đình.
- Triết lý thôi em, có hàng ngàn ngọn đèn không gia đình trong cái thành phố nhốn nháo này.
Tôi bất giác luồn tay qua eo nàng, đem cơ thể nàng áp sát vào cơ thể tôi. Tôi không biết liệu có phải buổi đêm hay chính nàng mê hoặc mà kiến tôi tưởng như đã yêu nàng từ rất nhiều kiếp trước?
Nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi, không chút kháng cự. Mái tóc nàng thơm mềm chạm vào má tôi, dậy lên mọi tế bào đàn ông trong cơ thể. Tôi bế nàng lên giường, nồng nhiệt nhưng vẫn nhẹ nhàng. Tôi không muốn làm nàng đau. Trong mắt tôi nàng dường như một thứ mỏng manh mà tôi phải ngàn vạn trân quý.
Tôi hôn nhẹ lên cánh môi nàng. Đôi cánh tay trần của nàng vòng hờ qua cổ tôi, đôi mắt lim dim chờ đợi.
Chiếc váy đen của nàng và bộ quần áo công sở của tôi nhanh chóng được trút bỏ. Tôi và nàng hòa quyện với nhau trong những đắm say gấp gáp. Tôi cảm nhận được làn da nàng mềm mại dưới bàn tay tôi. Từng nơi trên cơ thể nàng, cánh môi tôi đi qua đều hằn lên chút vệt đỏ. Tôi không thể tiết chế được bản thân nữa.
Tôi đem tất cả những trống vắng và đợi chờ của tôi trả lại cho nàng. Nàng như biết lỗi, đem toàn bộ cơ thể và sự chân thành của bản thân nàng ra chuộc tội.
Chiếc rèm cửa bay bay trong gió. Trong hàng ngàn căn nhà ở dưới kia, chắc chắn sẽ có gia đình…
***
Tôi thức dậy khi những tia nắng sớm mai đầu tiên chiếu qua những ô cửa kính. Nàng bé bỏng nằm trong vòng tay tôi. Tim tôi bỗng nhiên thấy ấm áp lạ. Người con gái tôi mới quen cách đây có hai ngày. Mỗi ngày là một bộ mặt lại khiến lòng tôi cảm thấy ổn định. Tôi không hiểu mình có bị mắc chứng hoang tưởng hay huyễn hoặc bản thân hay không mà tôi thấy mình có cảm giác như là người chồng của nàng. Tôi chợt nhớ đến lời cô em gái nhỏ vẫn nhí nhố cùng tôi về cái gì gọi là mười hai chòm sao:
- Anh giai, cung Thần Nông của anh một khi yêu là nghĩ ngay đến chuyện gia đình. Anh chỉ đáng yêu được có ở chỗ này mà thôi.
Người yêu trước đây của tôi, tôi cũng đã có ý định cùng nàng Tết này chính thức về ra mắt. Nhưng có vẻ nàng vẫn không can tâm trói buộc mình.
Mi mắt nàng khẽ động đậy. Nàng he hé mở mắt, gặp ánh sáng vội rúc nhẹ vào ngực tôi như một con mèo con bé bỏng. Có lẽ nàng vẫn đang nghĩ tôi là một cái chăn - hay là một cái gì tương tự như thế, để lúc nàng tỉnh táo, nàng giật mình, tránh xa ra như không tin điều gì.
Tôi lại tìm thấy nét thiên thần trong ánh nhìn thảng thốt ấy. Tôi bật cười:
- Anh có phải cọp không.
Nàng giữ nguyên khoảng cách, kéo chiếc chăn che kín ngực, mím môi nhẹ:
- Đêm qua cảm ơn anh đã cho em nương nhờ.
- Chẳng phải anh mới là người phải cảm ơn em sao?
Tôi vươn tay về phía trước, vuốt nhẹ lên đôi má hồng của nàng.
***
Chúng tôi yêu nhau từ hôm ấy.
Nàng thường đến nhà tôi, bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi. Nàng thùng thình trong chiếc áo sơ mi trắng của tôi, thoăn thoắt nấu ăn, giặt giũ. Tôi thường tựa lưng vào tường và tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào mà đầm ấm như thế.
Ông trời thương tôi nên mới cho tôi gặp nàng, tôi vẫn thường cảm ơn đời bằng cách nghĩ đến một thế lực siêu nhiên như thế. Nhưng nếu nói nàng là thiên thần, thì có lẽ phải cám ơn Chúa.
Có một điều suy nhất khiến tôi thấy khó chịu là nàng thường biến mất vào tối thứ bảy. Nàng tắt máy và đưa tôi ra xa cuộc sống của nàng đến một mức dễ khiến người ta phát cáu. Tôi nghĩ mình có quyền hỏi lý do, và tôi đã hỏi. Nhưng nàng nhất định không nói. Lúc nàng đáng thương đến mức tôi không nỡ tra khảo, lúc nàng quyết liệt đem thân hình nóng bỏng của mình mà làm tôi quên đi hết thảy mọi thứ.
Nhưng tôi không thể chịu được những mông lung như thế nữa, tôi quyết định theo dõi nàng.
Có lẽ nàng chẳng ngờ đến việc tôi sẽ theo dõi nàng. Nàng vẫn thường nói nàng tin tôi sẽ không làm những gì nàng không cho phép. Tôi phản bội niềm tin ấy của nàng, nhưng cũng chỉ vì tôi quá yêu nàng. Tình yêu, là lý do cho mọi lý do.
***
Tôi trân trân nhìn nàng đang e lệ bên một chàng trai trẻ, hai người đi bộ song song bên nhau trong công viên man mác của một buổi chiều đông. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng như lần đầu tôi gặp nàng, thiên thần hơn hết thảy nhưng ký ức về trong tôi về nàng.
Chàng trai đó có lẽ chỉ chạc tuổi nàng, nghĩa là kém tôi tám tuổi. Hắn đeo kính cận, dáng vẻ thư sinh và sạch sẽ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mà tôi nghĩ thuộc về đặc quyền của riêng tôi. Nàng chỉ ngại ngùng cúi đầu.
Tôi ghen. Con tim đau nhói. Máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu. Sao có thể không ghen được? Vậy ra, tất cả các buổi chiều thứ bảy nàng từ chối tôi là vì hắn?
Tôi quay xe, không muốn nhìn tiếp vào cái bi kịch đang hiển hiện ngay trước mặt nữa.
Tôi điên cuồng quăng mình trong bar cho đến đêm. Thứ bảy là ngày biến mất của nàng, sẽ chẳng bao giờ nàng chịu nhắn tin lại cho tôi nói gì đến việc sẽ chủ động liên lạc.
Hôm nay, tôi sẽ trở thành một kẻ ăn tạp. Vì nàng, tôi sẽ trở thành một kẻ ăn tạp.
Tôi chọn một ả dáng người bốc lửa, khuôn mặt dày những phấn và son đỏ tươi như màu máu. Tôi chuếnh choáng để ả đó dìu đi.
Nàng không thể trách tôi được, tất cả là vì nàng.
Tôi gạt tay ả đó, tự mình cởi cúc áo. Cúc áo của tôi, nếu không phải là nàng cởi, thì chẳng có ai được quyền ấy ngoài tôi. Tôi đổ ập thân mình lên người đàn bà đã chọn.
Nhưng vào cái thời khắc quan trọng nhất tôi chợt nhớ đến nàng. Tôi không thể phản bội nàng được. Từ khi gặp nàng, tôi đã có thể từ chối được tất cả những lời mời chào tăng ba. Lúc đầu vụng về, bị cười cợt không phải đàn ông, sau quen dần, thành ra hợp lý và êm tai, chẳng ai trách được.
Tôi bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của người đàn bà trước mặt. Tôi mặc quần áo, lao về nhà, biết đâu nàng đang ở đó chờ tôi?
Tôi vội vã mở cửa phòng, nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có bóng đêm bao trùm, và một vài mảng bị xé rách bởi ánh điện được rọi vào bởi những bóng đèn nơi thành phố qua ô cửa kính.
Tôi lặng lẽ hút thuốc. Những vòng khói trắng lại nhẹ bay lên đầu. Người phụ nữ của tôi, tôi hoàn toàn không nắm giữ được.
***
Chủ nhật, nàng lại đến. Tôi hờ hững với nàng. Nàng dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng nàng tuyệt nhiên không hỏi gì, tôi tuyệt nhiên cũng không nói gì. Cả không gian chìm vào tình lặng đến ngột ngạt.
- Em về.
Đôi giầy cao gót của nàng gõ lạnh tanh trên nền nhà, hiu hắt từ hành lang vọng lại rồi im hẳn. Tôi không níu kéo nàng. Cái bản chật sĩ diện đàn ông lại không cho phép tôi hỏi han nàng. Nhưng chính bởi tôi sợ. Nếu nàng thừa nhận đã phản bội tôi, hay là phản bội người kia - vì rất có thể tôi là người đến sau - thì tôi phải làm như thế nào?
***
Sau hôm đó, nàng biến mất. Khi cái tính kiêu ngạo của tôi đã giảm hết, tôi gọi điện cho nàng, nhưng máy báo không liên lạc được. Tôi nghi ngờ xem lại lịch đến nát cả điện thoại, nhưng không phải là thứ bảy. Thứ bảy nàng có thể biến mất không lý do, nhưng tại sao hôm nay không phải là thứ bảy, nàng cũng biến mất?
Tôi bắt đầu lo lắng và hận bản thân mình. Mọi điều nàng làm, hẳn phải có lý do. Lẽ ra, tôi phải tin tưởng nàng.
***
Bằng chút ít thông tin còm cõi góp nhặt được về nàng, cuối cùng tôi cũng tìm ra địa chỉ nhà nàng sau năm ngày nàng bỏ đi không dấu vết. Ngôi nhà khang trang, vượt qua tất cả mọi điều tôi suy nghĩ về gia thế của nàng. Một người phụ nữ trung niên bước ra đón tiếp tôi với thái độ dò xét.
- Anh cần gặp ai?
- Xin lỗi cho cháu hỏi, đây có phải nhà Linh Ngân không?
Tôi thoáng chút bối rối. Người phụ nữ trung niên chợt tối mặt lại.
- Anh là gì của cô ấy.
- Cháu là bạn.
- Là bạn, vậy sao anh không biết cô ấy mất rồi.
…
Câu nói của người phụ nữ ấy như sét đánh ngang qua tai tôi. Tôi chao đảo, chống tay vào mảng tường phía trước mặt. Toàn thân tôi tế buốt, lạnh cứng đến tận gót chân. Có cái gì không đúng, tôi không thể tin được.
Nàng đã mất. Đã mất thật sao?
Nàng đã vụt qua cuộc đời tôi như một đốm sáng, rồi sau đó thả tôi lại với khoảng tối mênh mông.
Nàng nhem nhóm cho tôi một tia hi vọng về một gia đình hạnh phúc rồi lạnh lùng dập tắt nó.
Tôi chẳng nghe thấy gì hết nữa, chẳng cảm nhận thấy điều gì hết nữa.
Trong óc tôi chỉ mồn một hiện về cặp môi đỏ và ánh mắt say đắm nàng nhìn tôi.
Máu máu và máu chảy tràn trên những ký ức đau thương.
Tôi chìm vào những đớn đau cuồng loạn.
Tôi muốn nàng quay lại. Nàng hãy cứ biến mất vào thứ bảy đi. Tôi sẽ không tra hỏi gì nàng nữa. Miễn là sáu ngày còn lại, nàng vẫn ở bên tôi. Tôi can tâm đánh đổi tất cả. Tôi gục mặt khóc. Tôi đã quá tham lam.
***
Lúc tôi có cảm giác lại về mọi thứ xung quanh thì trời đã chuyển sang một màu tối sẫm. Vị tanh của máu oi nồng qua những kẽ tay tôi.
Tôi bấm máy gọi thằng bạn thân đến đưa tôi về. Với tình trạng này, tôi không thể tự lái xe.
Nhìn thấy bộ dạng tôi, nó hốt hoảng lay vai tôi như lay vai người sắp chết.
- Mày điên à, sao lại hành hạ bản thân như thế này.
Tôi gạt tay nó.
- Về thôi, tao không sao rồi.
Tôi lảo đảo đứng lên, cúi người chui vào trong xe.
Bạn tôi có ý cùng tôi ở lại. Có lẽ nó sợ tôi làm những chuyện điên rồ. Nhưng tôi chỉ muốn một mình. Một mình cùng nàng, không có người thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì hết. Hình bóng nàng vẫn còn im đậm trong mỗi bước chân nơi tôi sống.
Tôi mở cửa, bàn tay tôi đầy bông băng y tế sau khi thằng bạn nhất quyết lôi tôi vào bệnh viện để băng bó lại tránh nhiễm trùng. Tôi cởi áo khoác vứt qua một bên, thả mình vào không gian chìm đắm hương thơm của nàng. Chiếc ghế này nàng đã từng ngồi, chiếc bàn kia nàng đã từng pha cà phê cho tôi và bắt tôi uống cái vị đắng ngắt ưa thích của nàng. Móc treo quần áo kia từng lấp lánh đủ bộ váy áo của nàng và chiếc giá để giầy vẫn còn trống chỗ cho nàng đặt giầy mỗi khi nàng đến.
Tôi không hỏi lý do nàng mất, và tôi có hỏi, có lẽ người ta cũng chẳng chịu trả lời. Cái đó cũng chẳng quan trọng. Nàng vẫn sống, ít nhất là trong trái tim tôi.
Tôi mệt mỏi đi về phía những ô cửa kính.
- Mỗi ánh đèn là một gia đình.
Lời nói ấy của nàng vọng bên tai tôi.
Tôi tựa người vào tường, đăm đăm nhìn ra thế giới sáng ngoài kia. Có ai biết, tôi vừa mất đi một người yêu dấu trong đời…
***
- Anh về muộn nhé.
Một vòng tay choàng qua eo tôi. Tôi vội vã nhận ra hương thơm ấy của nàng.
- Ngân…
Tôi chưa bao giờ gọi tên nàng như thế. Lồng ngực như vỡ bung từng nhịp.
- Em đã đi đâu?
Nàng dụi đầu vào ngực tôi:
- Biến mất để xem anh có nhớ thương em không.
- Lần sau đừng đùa anh như thế nữa.
Tôi nghiêm túc xoáy sau vào đôi mắt nàng. Tôi ghì chặt nàng trong tay, tôi sẽ không để nàng rời bỏ tôi một lần nữa.
- Anh tưởng em đã vĩnh viễn rời xa anh rồi.
- Ý anh là tưởng em đã chết rồi đó hả.
Tôi đưa ngón tay chặn bờ môi nàng lại.
- Đừng nói dại.
Nàng gật đầu, ôm chặt lấy cơ thể tôi. Đêm ấy, tôi lại có nàng.
***
Sáng sớm đông trời không nắng. Chỉ có chút ánh sáng dịu dàng hắt lên báo hiệu ngày mới. Nàng thỏ thẻ trong vòng tay tôi:
- Em biết hết mọi chuyện, cả từ việc anh đi theo em đến việc anh về nhà em.
Nàng đem đôi mắt trong của nàng nhìn tôi:
- Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn. Người con trai ấy là bạn thanh mai trúc mã của em. Anh ấy hơn em một tuổi. Trước khi quen anh, em đã dành thứ bảy của em cho anh ấy rồi. Anh ấy bị ung thư, trước khi xạ trị anh ấy muốn em bên cạnh anh ấy, ít nhất là vào ngày thứ bảy. Anh ấy luôn muốn thấy em mặc sơ mi trắng… Em thật ngu ngốc khi đã cắt mọi liên lạc vào thứ bảy với anh, anh nhỉ.
Tôi gật đầu. Nàng quả thật ngốc ngếch.
- Em làm thế lại càng khiến anh ghen thôi.
Tôi cốc nhẹ vào đầu nàng. Nàng cười, lôi cánh tay tôi ra gối dưới đầu nàng.
- Còn mẹ em - nàng khẽ ngập ngừng, ánh mắt nàng buồn bã - bà ấy cho rằng em quá hư hỏng, trong mắt bà ấy, em đã chết. Và bà ấy nói với tất cả mọi người là em đã chết…
Đôi vai nàng hơi rung lên. Tôi khẽ đặt một nụ hôn lên nơi mắt nàng.
- Từ ngày gặp anh, chẳng phải em ngoan hơn nhiều rồi sao.
Nàng cụp mắt lại.
- Phải rồi. Mỗi ánh đèn là một gia đình. Anh là ánh đèn gia đình của em.
- Và mẹ em cũng như vậy nữa. Lúc nào chúng ta về gặp mẹ em nhé.
Nàng không nói gì thêm, còn tôi, thì đang thấy mùa đông ấm lại.