Chap 57
Giờ ra chơi, tôi ngồi đấu láo với K mập về mấy công thức tính góc bắn ngược và siêu cao trong game Gunbound, nói đến đâu nó gật đầu lia lịa viết vô giấy đến đấy, gì chứ trùm Toán mà chém gió thì y như thật, đem cả tính toán vào game, nhưng tôi chả dám bảo với nó là chơi game mà theo công thức thì còn gì là hay, cứ dựa vào cảm giác mà bắn có khi còn hay hơn. Đang hăng hái “ dạy dỗ “ học trò thì tôi bị vỗ lưng từ đằng sau :
- Ra can-tin chơi N, khát nước ! – Em Vy cười cười ngồi phía sau.
- Ơ…ờ, đi chứ ! – Tôi ngạc nhiên vì vừa nãy đầu giờ em nó còn hù tôi 1 phen chết khiếp thì giờ lại tỉnh queo như chẳng có gì xảy ra.
Thế là 2 đứa ra can-tin, tôi ngồi uống nước mà nhìn đâu đâu, chẳng biết nên nói gì.
- Sao im ru vậy ? – Em Vy tựa cằm hỏi.
- Ờ…thì nãy thấy dữ quá, nên giờ ngại ! – Tôi lúng búng giải thích.
- Ai bảo lên ko đúng lúc, tham gia ko đúng chuyện làm chi ! – Em nó bĩu môi.
- Sao mà ko đúng chuyện ? – Tôi thắc mắc.
- Con gái cãi nhau, con trai chen vô làm gì ! – Em Vy cười tủm tỉm.
- Haizz, thế thì đừng bận tâm, tự nhiên hung hăng hỏi “ Bênh nhau hả ? “ , nghe mà giật cả mình ! – Tôi thở dài.
- Sao mà giật mình ? Có gì đâu ta ! – Em nó tròn mắt thơ ngây.
- Thì hỏi vậy khác nào bảo N có ý bênh vực Trúc Mai ! – Tôi phản ứng.
- Chàng ơi, ý của người ta là đừng có bênh cho Vy, tự Vy giải quyết được, kẻo cả lớp lại bảo Vy dựa hơi N, cãi nhau mà cũng phu xướng phụ tuỳ rồi sao ! – Vy cười cười.
- À, ra vậy, thế mà cứ tưởng.. . ! – Tôi thở phào, tựa hẳn ra ghế.
- Hay là đằng ấy cũng có ý gì với Mai rồi, nên có tật giật mình, vừa nghe hỏi đã cảm thấy như vậy ? – Em nó nheo mắt tinh quái.
- Ơ…vớ vẩn ! – Tôi chống chế yếu ớt.
- Phải ko đấy ?! – Vy hỏi gặng.
- Oài, mà chuyện nãy chẳng có gì cũng đi gây nhau ! – Tôi lảng sang vấn đề khác ngay.
- Ai bảo ko có ? A1 mà bị trừ điểm thi đua, lỡ tụt xuống hạng 10 rồi N chịu trách nhiệm há ?! – Em Vy gay gắt.
- Thôi, cho qua đi, vô lớp kìa ! – Tôi rụt cổ, thầm nghĩ cãi nữa chắc tôi bị quay như dế.
- Thì có để bụng chuyện lúc nãy chút nào đâu ! – Em nó nhún vai đáp.
Gần vô đến lớp, Vy đột nhiên quay sang hỏi tôi :
- Nhưng nếu lỡ Vy với Mai cãi nhau thì N bênh vực ai ?!
- Ừm…chuyện con gái, con trai không phận sự miễn bàn ! – Tôi nhại lại câu khi nãy của Vy, trong bụng phục tôi quá xá, trả lời thế thì quả là sáng suốt.
- Hứ, vậy cũng nói ! – Em nó bĩu môi rồi quay ngoắt vào lớp trước.
Tôi lắc đầu cười khổ, thầm mong cho cái cảnh 2 nàng đấu đá nhau đừng diễn ra lần nữa, vì nếu có thì tôi chỉ biết trơ mắt ngó chứ thật lòng tôi chẳng biết nên nghiêng về Vy hay là Tiểu Mai nữa. Vy thì lanh lợi sẵn rồi, nếu có cãi nhau thì chỉ thắng chứ không thua, đến cả tôi là trùm tán phét mà gặp em nó còn xuôi xị tắt đài thì cần gì đến tôi bênh vực nữa, nên suy đi tính lại chỉ có Tiểu Mai là yếu thế hơn cả, nhưng tôi mà bào chữa cho nàng thì tin rằng em Vy lúc đó sẽ chẳng ngại ngần gì mà cho tôi rơi đài ngay tắp lự.
Những ngày tiếp theo, 2 nàng vẻ như không tranh cãi gì nữa thật, việc người nào ra việc người đó chẳng lấn sân nữa, chỉ khác là cư xử với nhau có phần lãnh đạm, cực chẳng đã liên quan đến việc trong sinh hoạt lớp thì mới gặp nhau bàn vài câu cho có lệ, ko thì thì nước sông không phạm nước giếng. Tôi thì nghĩ chuyện này cũng bình thường, con gái giận lâu là đương nhiên, nhưng đã giận ra ngoài mặt như vầy rồi thì chắc cũng chẳng để trong lòng điều gì, chỉ cần có dịp thích hợp là có thể làm lành, xuề xoà cho qua, nhưng vài ngày sau sự thật đã chứng minh tôi vẫn chỉ là một cậu trai lớp 10 hãy còn non nớt lắm, không hiểu gì về tâm lý con gái cả.
Mở màn là giờ Kĩ thuật nông nghiệp, cô Thương hôm đó giảng về các loại thực phẩm làm từ thịt gia súc gia cầm, gồm cả làm thủ công đến đóng hộp theo dây chuyền. Đại khái là tiết này cũng chẳng có gì khó nhằn lắm, chỉ ngồi nghe và thảo luận, nên đến khi cô Thương hỏi :
- Vậy em nào cho cô biết xúc xích được làm từ những nguyên liệu gì ?!
Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra đáp án, và cái tay cũng nhanh không kém, giơ thẳng lên giành quyền phát biểu ngay lập tức, cả lớp thấy tôi xung phong trong môn này thì cũng lấy làm ngạc nhiên, vì xưa nay tôi luôn cực kỳ chật vật trong các môn xã hội, không vì làm biếng chép bài thì cũng vì lười học thuộc bài, nên khi tôi đường hoàng đứng lên phát biểu, xung quanh thấp thỏm xem tôi trả lời câu hỏi cực dễ này ra sao.
Nhưng đến đây cũng cần nói về ông anh quý hoá của tôi chút, vì tại ổng mà tôi dính đến chuyện bi hài này. Trước khi tôi ra đời thì ba mẹ tôi vì công việc nên gửi ổng ra quê nội nhờ ông bà chăm sóc giùm, mãi đến khi tôi 4 tuổi và ba mẹ tôi xin phép đưa ổng về lại nhà ở Phan Thiết thì tôi mới biết là tôi còn có 1 ông anh trai. Lần đầu gặp mặt, tôi nhớ ba mẹ tôi nói cái gì đó mà ổng tới xoa đầu cười cười rồi nhấc bổng tôi lên, dù lúc đó ổng cũng chỉ mới 6 tuổi, và sau đó lật đật thả tôi xuống và thở hồng hộc, tôi mút tay rồi cười nắc nẻ. Hai ông thần chơi với nhau rất hợp, trò gì quậy phá cũng nghĩ ra được, nhớ nhất là cái ngày đầu tiên ổng về nhà, 2 đứa đang chơi đánh trận giả thì thằng Nhí hàng xóm hay qua nhà tôi chơi chạy sang, ông anh tôi vừa thấy nó bước vào nhà là quắc mắt :
- Nhà của em tao, ai cho mày vô ?!
- Dạ…ơ, em qua chơi dzui mà ! – Thằng Nhí mặt đần ra, chẳng hiểu gì sất.
- Mày qua tính ăn hiếp em tao hả ? – Rồi ổng xách cây kiếm mũ rượt nó chạy khắp nhà.
Đến khi tôi giải thích nó là bạn tôi từ nhỏ xíu thì ổng mới quăng kiếm, lại xoa đầu nó cười cười, lại nhấc nó lên rồi để xuống và lại thở từng chập. Từ đó 3 thằng thân nhau, chơi gì cũng chơi chung, nhưng ấn tượng với tôi nhất là cái lần tôi bị cái răng khôn mọc ở trong lung lay sắp gãy, mẹ tôi bảo cứ để dần là nó tự rụng, nhưng tôi thì lấy làm đau khổ lắm, vì nhai cơm mà cứ sợ gãy răng. Thế nên một bữa ông anh tôi mới nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu rồi thi hành ngay, mà tôi thề rằng bây giờ có cho tôi một núi tiền tôi cũng ko dám làm lại trò đó.
- Em cột xong rồi đại ca ! – Thằng Nhí theo lời ông anh tôi, cột sợi chỉ 1 đầu vào cái răng lung lay của tôi, 1 đầu cột vào tay nắm cửa phòng, hồ hởi báo cáo thành tích.
- Tốt, giờ đứng dang ra ! - Ổng làm bộ nghiêm trọng, lùi ra vài bước sau cánh cửa.
- Có…sao ..không ? Ớ..ớ..! – Tôi ú ớ lo lắng về kế sách này.
- Chẳng sao, cứ để đại ca lo cho ! – Ổng quệt mũi, nhíu mày vận công.
Rồi ông anh tôi lao đến như tên bắn, tung 2 chân lên trời làm một quả song phi cước tuyệt hảo vào cánh cửa phòng đang cột chỉ vào cái răng của tôi.
- Pứng…rốp… ! Tiếng nứt gãy khô khốc vang lên, cánh cửa giật mạnh ra kéo theo cái răng của tôi văng toạc ra ngoài.
- Á…hu…oaaa….oaaaa ! – Tôi nhìn cái răng văng ra nền nhà, và chợt cảm thấy đau buốt trong miệng, có vị mằn mặn, chấm tay vào thì hoá ra là máu, khiếp đảm ôm mặt khóc giãy đành đạch.
- Thằng Nhí lấy tao cái bông gòn mau ! – Ông anh tôi mặt mày xám ngoét vì thành công ngoài kết quả dự tính.
Thằng Nhí run lẩy bẩy đưa bịch bông gòn, và đại ca quý hoá cầm nó mà chấm chấm vào mồm tôi để cầm máu, tôi khóc lăn lộn một hồi cũng mệt, ngồi dậy thì thấy đã hết chảy máu và hết đau, mà lại nhẹ nhõm vô cùng vì không còn cái răng lung lay khó chịu nữa, lại quệt nước mắt cười hề hề, tối ăn cơm ngon lành. Sau vụ đó tôi cực kỳ nể đại ca, ổng bảo gì nghe đó, tin răm rắp và làm theo ngap tắp lự. Có lần tôi tò mò về cái hoa văn thêu trên áo thun của ổng, thấy cái hình tròn có chỉ vàng xẹt qua xẹt lại mấy đường, nên hỏi nó là cái gì, ổng gãi đầu một lúc rồi bảo đó là hình ảnh….địa ngục, tôi gật gật tin lấy tin để, ra địa ngục nó nhỏ xíu và có mấy cái gai đâm ra như vậy.