Ngoại truyện chương 7
Đến trước cổng vào sân sau của Uỷ ban Phường, tôi và quân đoàn xóm Dưới dừng lại cạnh gốc me tây to cao phủ đầy bóng mát xuống khoảng sân cát rộng lớn. Trước mặt cả bọn là cảnh tượng mà tôi không hề muốn thấy chút nào, thằng Mén hộc cả máu mũi nằm vật ra sau, tựa hẳn người vào cây cột chống mái hiên, LyLy đang nước mắt ràn rụa kéo tay thằng Phệ van xin nó tha cho Mén. Thằng Rổ, đệ tử Phệ đầu lãnh thì đã xé toạc gói quà ra, cầm lấy những mẩu giấy gấp Origami mà ném vào mặt, rồi rải lên đầu thằng Mén, cả đám lâu la xóm Trên phá ra cười ngạo mạn. Thằng Phệ cũng cười, nhưng nó cười gằn một cách hả hê, vì bây giờ LyLy là người đang van xin nó.
- “ Anh N để em gấp cho, em muốn tự làm ! “ – Thằng Mén giành con hạc giấy từ tay tôi.
- “ Anh ngủ trước đi, em thức làm tiếp, kẻo mai không kịp tặng Ly ! “ – Tôi ngáp vắn dài, uể oải nhìn nó cần mẫn gấp từng mẩu giấy, tỉ mỉ và cần cù.
- “ Hì hì, xong rồi nè ! “ – Nó cười sung sướng nhìn gói quà được gói lại hoàn chỉnh.
Và giờ đây, trước mắt tôi là món quà thằng Mén khổ công làm để tặng sinh nhật LyLy đã bị bọn thằng Phệ xé nát, và ném vất vưởng ra nền cát. Xung quanh là tiếng cười của bọn ỷ đông hiếp yếu đầy khinh bỉ và ngạo nghễ.
Tôi nghe máu mình sôi lên, chảy rần rật trong từng thớ thịt và đường gân. Thu nắm tay lại, tôi nghiến răng cố giữ bình tĩnh :
- “ Thằng khốn, tao sẽ bắt mày chịu đau gấp trăm lần, chịu nhục gấp ngàn lần những gì mày làm cho thằng Mén. Bữa nay mày sẽ biết cái gì là thân bại danh liệt. Mén, cố đợi tao.. ! “
Thằng Rổ nhận ra sự có mặt của bọn tôi đầu tiên, nó liền nháy mắt cho Phệ đầu lãnh :
- À, tụi mày làm gì đi đông thế ? – Thằng Phệ nhếch mép cười, vẻ như trong mắt nó thì đám nhân sĩ xóm Dưới lúc này cũng chả là cái đinh gì sất.
- Mày thả Ly ra ! – A Tắc nóng nảy phản ứng đầu tiên.
- Ly nào ? – Thằng Phệ nheo mắt nham hiểm.
- Hân Ly, đứng kế bên mày kìa ! – A Tắc nói xong mới biết nó nhầm, LyLy giờ đã ngồi xuống vòng tay qua người thằng Mén.
Tôi cố kiên nhẫn đứng lặng thinh không nói gì, chỉ quan chiến tình hình đấu võ mồm.
- Đứng cạnh đại ca là tao mà, hay là mày yêu tao ? Ha ha, đừng vậy nha ! – Thằng Rổ dứt lời là cả đám xung quanh lại cười hùa theo.
- “ Đúng rồi, cãi lại đi, A Tắc ! “ – Tôi nghĩ thầm.
- Tao… tao nói Ly đang ngồi kìa, bọn mày ỷ đông hiếp yếu không biết nhục à ? – A Tắc cự lại.
- “ Thằng Rổ sẽ chửi nặng hơn nữa, đụng đến cả A Lý càng tốt ! “ – Tôi đưa mắt nhìn sang, A Lý lúc này vẫn điềm nhiên khoanh tay đứng nhìn.
- Bọn tao chỉ thấy một thằng vì gái mà cứ núp sau thằng anh nó chửi đổng ra ngoài thôi ! – Phệ đầu lãnh nói xong lại cầm con hạc giấy ném vào mặt thằng Mén, mặc cho LyLy nhìn nó bằng ánh mắt van nài. – Hay là mày cũng muốn bị như thằng hám gái này ?
Không ngoài dự đoán của tôi, A Tắc lao ngay vào đám xóm Trên, mặc cho anh hai nó thoáng sửng sốt đằng sau chưa kịp giơ tay ngăn lại.
Sở dĩ, ngay từ đầu tôi quan chiến không có động tĩnh gì, là vì tôi biết A Lý với cương vị thủ lĩnh xóm Dưới sẽ không dễ dàng gì vì tôi mà tự dưng lại đi gây sự với xóm Trên. Rất có thể A Lý chỉ đến thương lượng, mà như vậy thì đó không phải là cái kết tôi mong muốn, tôi muốn trả hận cho thằng Mén, chính tay tôi phải dập tàn tạ thằng Phệ…, nhưng một mình tôi thì lại không thể vì tụi xóm Trên quá đông.
Vì thế, tôi biết với tính khí nóng nảy của A Tắc, mặc dù lúc này tôi cũng sốt ruột còn hơn cả nó, khi thấy trước mắt nó là LyLy - cô gái mình thích đang ôm thằng Mén, và tệ hơn là bị Phệ đầu lãnh chơi quê trước mặt đám đệ tử xóm Dưới, chắc chắn A Tắc sẽ mất bình tĩnh mà phát động chiến tranh trước. Và trình độ A Tắc dù tôi chưa biết, nhưng nhìn thân thủ của nó thì tôi áng chừng kém xa A Lý và thằng Phệ, bởi lẽ đó, A Tắc sẽ ăn đòn nặng nề trước tiên.
Và tôi cũng chỉ mong đợi có thế, A Lý chắc chắn sẽ vào cuộc, mà thủ lĩnh đã ra tay thì cớ gì tụi lính lác lại không nhảy vào giúp sức chứ.
Không ngoài dự đoán của tôi, A Tắc lao vào giữa, ngay lập tức lãnh trọn một đạp từ thằng Rổ, may thay A Tắc lách người né được, nhưng không tránh kịp cú tát như trời giáng tiếp theo của đối phương.
- Bốp ! – Âm thanh chát chúa vang lên, A Tắc lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.
- Lên ! – Không đợi lâu, A Lý hất hàm rồi cũng nhảy vào tham chiến, sau lưng nó là đồng bạn trong xóm đang hò reo khí thế.
Hỗn chiến diễn ra ngay sau cái tát của thằng Rổ, bọn xóm Trên như đã hợp đồng tác chiến từ trước, cắt cử hơn 3 thằng to cao phóng đến vây A Lý lại một chỗ, những thằng khác thì tiếp tục đánh A Tắc hòng làm rối tâm lí chiến của thủ lĩnh xóm Dưới. Nhưng A Lý không thẹn là đầu đàn, nó nhanh như chớp tung cước đạp bật ra một thằng đầu tiên và phóng ngay đến chỗ A Tắc :
- Đứng dậy, chạy ra đằng sau, nhanh ! – Nó kéo vai thằng em dậy.
A Lý không có thêm thời gian để bảo vệ cho đứa em nóng nảy, nó ngay lập tức bị vây lại và liên tục chống trả với gần 3 thằng khác. Và tình hình thủ lĩnh xóm Dưới cũng hệt như bọn sĩ tốt, nhân lực xóm Dưới khách quan mà nói thì toàn tinh anh lấy một địch hai, bị số đông chèn ép vẫn không hề nao núng mà chống trả quyết liệt. Thế nhưng tụi xóm Trên thì cũng không thua kém là bao, lại thêm chiến thuật lấy thịt đè người đầy lợi hại, cứ tình hình này chẳng mấy chốc sẽ diễn ra theo chiều hướng nhân lực ít, kéo theo thể lực suy giảm, và quyền lực trong tay A Lý sẽ mất sạch. Và kết quả nếu xóm Dưới chiến tranh với xóm Trên thì xóm Dưới sẽ chuốc lấy thất bại chẳng chóng thì chầy.
Nhưng đó sẽ chỉ là kết quả của một trận chiến một chọi một, đằng này còn có sự tham chiến của tôi, đại diện duy nhất cho xóm Giữa, và cũng là tác nhân gián tiếp dẫn đến cuộc đấu không cân sức này. Có thể lấy một địch mười thì không được, nhưng lấy cá nhân vượt trội hỗ trợ tập thể thì tôi hoàn toàn thập phần tự tin.
Nhận thấy không thể quan chiến lâu hơn nữa vì thằng Phệ vẫn đang rảnh tay đè chân nó lên người thằng Mén mặc cho LyLy luôn níu nó lại, tôi âm thầm đi đến chỗ A Lý đang vất vả chống đỡ, tiện tay giáng luôn cái bợp tai vào mặt thằng thứ nhất, và chặt ngay vào gáy thằng thứ hai.
- Những thằng khác nhờ mày, còn thằng Phệ và thằng Rổ để tao ! – Tôi nói nhanh rồi lách người né quả đấm của một thằng xóm Trên, kéo tay nó lại theo đà hướng tới rồi giật chỏ thẳng vào mũi như búa đập vào mặt, thằng này rú lên khiếp đảm rồi ngã bật ngược ra sau bất tỉnh nhân sự.
A Lý ngạc nhiên nhìn tôi rồi gật đầu ra hiệu đồng ý, hai thằng tôi không hẹn mà cùng hợp đồng tác chiến, thay nhau đốn ngã bất cứ đứa nào trước mặt, lịch sử xóm Xe Bò có một lần đầu tiên Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền sát cánh cùng nhau.
Sau tầm 5 thằng xóm Trên bị ăn đòn nặng nề bỏ chạy ra phía sau thì lúc này Phệ đầu lãnh và thằng Rổ mới nhận ra sự có mặt của tôi.
- À, công tử thành phố cũng muốn ra oai à ? – Thằng Phệ nhíu mày.
- Còm nhom thì lại không an phận, mày là thằng quái…nào… ! – Thằng Rổ không kịp nói hết câu đã thấy tôi phóng đến trước mặt nó.
Yên tâm vì bọn lâu la xóm Trên đã có A Lý lo liệu đằng sau, tôi gằn giọng hỏi thằng Rổ :
- Tao hỏi mày một câu thôi !
- Cái….. ! – Và thằng Rổ lại như A Tắc, nó lùi người lại vì thấy đôi mắt đỏ của tôi đang nhìn nó sắc lạnh.
- Mày muốn chết bây giờ…. ! – Tôi bước thêm một bước thu nắm đấm lại, ép thằng Rổ lùi lại theo. - … hay lát nữa chết ?!
Và thằng Rổ không có cơ hội trả lời, tôi vung mạnh cổ tay sử ra một chiêu trong Báo hình quyền, nó may mắn né được nhưng bị tôi lật tréo khuỷa tay sang cánh ngược lại, nối tiếp đập thẳng vào một bên thái dương của nó.
- Kình ! – Thằng Rổ không kịp thốt lên tiếng nào, lùi lại lảo đảo rồi đổ ập xuống đất như gốc cây bị đốn hạ.
- “ Đoàn choáng này là vì mày phá hỏng món quà của thằng Mén ! “ – Tôi hừ thầm rồi đưa mắt nhìn Phệ đầu lãnh sửng sốt tột độ, mở to mắt nhìn thằng đệ của nó đang quằn quại rên rỉ.
- Mày…mày…. ! – Thằng Phệ không thốt nên lời.
Phệ đầu lãnh ngạc nhiên một, A Lý ngạc nhiên hai, cả chiến trường ngạc nhiên mười, vì thằng Rổ xóm Trên xưa nay nổi tiếng bởi cái lưỡi không xương hay xiểm nịnh đồng thời cũng là một tay sừng sỏ được Phệ đầu lãnh tin tưởng giao toàn quyền quản lí bang hội, dưới một người trên hơn chục người. Thế mà giờ đây chưa đến hai đòn tấn công của một thằng thư sinh thành phố là tôi thì thằng Rổ đã nằm sàn, đưa mắt thảm thương nhìn đại ca nó cũng đang chấn kinh tâm trí.
Hết thảy tụi xóm Trên và xóm Dưới đều ngừng tay, thôi choảng nhau rút về lại chiến tuyến đứng sau lưng đại ca của tụi nó. Riêng chỗ thằng Rổ nằm xả lai là đông nhất, tụi xóm Trên quây lại nhìn phó tướng tụi nó đang rên rỉ không ngừng, một bên thái dương đã bầm tím.
- Cái gì vậy ?
- Thằng đó có võ à ?
- Nó đánh võ gì vậy ? Tao chưa thấy bao giờ !
- Nhớ rồi, anh họ thằng Mén, nó hay đi chung lắm nè !
- Kéo anh Rổ về đằng sau đi tụi bây !
A Lý bước lùi lại làm A Tắc và cả đám sĩ tốt đang nhốn nháo phía sau cũng lùi theo, nhường lại một khoảng đất rộng trước mặt.
Lúc này trên bãi đất trống của sân sau Uỷ ban Phường, tôi đứng đối diện với thằng Phệ đầu lãnh, sau lưng hai thằng là mỗi bên xóm Dưới và xóm Trên đang hồi hộp chờ đợi, biết được rằng ân oán sẽ được phân định ngay sau trận long tranh hổ đấu này.
- Mày được lắm ! – Thằng Phệ vừa nói vừa bẻ tay răng rắc, cười khinh miệt. – Ra trước giờ giấu nghề, tao tưởng cái xóm mày hết thời với thằng anh mày rồi chứ !
- Nói ít thôi, để hơi sức đi ! – Tôi nhếch môi.
- Hề, đừng đánh đồng tao với cu Rổ, thằng ngu ! – Nó hừ mũi.
- Cái hạng mất dạy như mày thì tao đâu cần đánh giá ! – Tôi nheo mắt đáp.
Thằng Phệ trợn mắt nhìn tôi, thu ngang nắm đấm lại rồi bước nhích về phía trước, chẩm dứt màn đấu khẩu đầy vô ích. Tôi đưa mắt sang hướng mái hiên, LyLy đã đỡ thằng Mén ngồi dậy, lắc đầu ra hiệu bảo ý bảo tôi đừng đánh. Tôi khẽ cười trấn an LyLy, nhìn cô ấy mím chặt môi và khuôn mặt toát đầm đìa mồ hôi một cách không bình thường.
Nhưng tôi không có thêm thời gian để lo lắng nữa, quay lại vào sân đấu, tôi hít một hơi thật sâu, nghe lửa giận bừng bừng như nộ hoả xung thiên, như màu mắt đang đỏ lừ của tôi vậy.
Trời chạng vạng tối, những cơn gió mùa hè thổi qua hàng me tây xào xạc làm mát rượi những cư dân ở xóm Xe Bò sau một ngày lao động mệt nhọc. Nhưng lúc này làn gió mát ấy không đủ để làm dịu đi sức nóng của khoảng đất trống đang lố nhố cả đống con trai, hết thảy đều hồi hộp, căng mắt nhìn theo hai nhân vật chính của thời khắc lúc này… !