Chương thứ sáu mươi chin
Chương thứ sáu mươi chin
Đông Phù, một trạch viện không đáng chú ý.
"Bạch nhận tinh hiện, là yêu ma cường đại, vì tiện việc ban ngày hấp thu tinh lực, xoay chuyển càn khôn làm ra." Nói chuyện là một năm tử ngân y, hắn trầm ổn nói: "Trừ phi vạn bất đắc dĩ, yêu ma sẽ không làm loại sự này. Xem ra yêu ma này tình trạng không tốt, rất có thể là thân thụ trọng thương, cần tinh lực tu bổ, lúc này mới buộc phải xoay chuyển càn khôn."
Nói tới đây, ngữ khí của hắn hòa hoãn, những người khác vẻ mặt cũng giãn ra.
"yêu ma có thể tạo ra bạch nhật tinh hiện, tuyệt đối là yêu ma đứng đầu, chỉ trong cuộc đại chiến ba ngàn năm trước mới xuất hiện, không nghĩ tới nơi này còn có yêu ma lợi hại như vậy.⬙ Hắn cảm khái.
"Lợi hại thì thế nào? Chẳng phải bị chúng ta ăn hiếp sao?⬙ Hoàng bào đạo nhân nói: "Ha ha, hắc ma tâm của thiên yêu, tan vào kiếm, phi kiếm của ta sẽ đề thăng mấy cấp."
"Ha ha, loại yêu ma bậc này, là gặp mà không thể cầu, trời xinh xem phá vạn vật."
...
Một đám người tức thì trở nên hưng phấn, thật như bọn họ bắt được con tuyệt thế yêu ma kia vậy.
Đối với tu giả mà nói, yêu ma cấp cao, toàn thân là bảo, cơ hồ toàn thân đều có thể dùng để luyện khí luyện đan, đều là vật khó được. Những người này tụ tập một chỗ, chính là vì con yêu ma mà tới. tuyệt thế yêu ma đang trọng thương là vật săn tuyệt hảo cho mọi người.
Ngân y nam tử nhìn thấy vẻ mặt chúng nhân như vậy, thận trọng nói: "Các vị đừng nên cao hứng quá sớm. Mọi người khôn gphats hiện nơi này rất nhiều người sao?⬙
"Nhiều thì sao? Ai dám tranh với chúng ta?⬙ Hoàng bào đạo nhân tỏ vẻ không vui, mắt lộ sát cơ. Những người khác mắt cũng lộ hung quang.
Ngân y nam tử nói rõ từng chữ: "Các vị hôm nay nhìn thấy con thuyền lớn kia chứ, bảo thuyền cấp 6, pháp bảo hiếm có. Hơn nữa, các vị nếu tử tế xem đuôi thuyền, có thể thấy một ấn ký."
"ấn ký của ai?" hoàng bào đạo nhân hồ nghi hỏi, hôm nay hắn cũng thấy linh thuyền kia, nói thật, trong lòng cũng kinh sợ.
"Minh Đào giới giới chủ." Ngân y nam tử chậm rãi nói, chúng nhân tức thì im bặt, rất nhiều người đều lộ vẻ kinh sợ ra mặt.
Hoàng bào đạo nhân cũng biến sắc, nhưng lập tức khôi phục như thường: "Ngươi chớ nói loạn, Minh Đào giới giới chủ bế quan hơn 60 năm, làm sao có thể chạy tói Thiên Nguyệt giới chỗ này?"
"Ta chỉ nhìn tới ấn ký, năm đó ở Minh Đào giới một thời gian, ấn ký này có chút ấn tượng." Ngân y nam tử thản nhiên nói.
Thấy mọi người sợ hĩa, hắn lại cười nói: "Các vị chớ quá lo lắng, Minh Đào giới chủ không hỏi thế sự nhiều năm, chỉ sợ khả năng đó không lớn. Dự tính là Đệ tử hoặc thủ hạ của hắn."
Mọi người sắc mặt thả lỏng, trong đó một người nói: "Chỉ cần không phải Minh Đào giới chủ, những người khác, chúng ta không sợ."
"Đúng đúng!" Những người khác dồn dập phụ họa.
"Minh Đào giới vì sao nhúng tay việc này?" Hoàng bào đạo nhân nhíu mày.
"Tiền bối đừng quên, Thiên Nguyệt giới thuộc Minh Đào giới quản hạt, tiểu đệ biết bạch nhật tinh hiện, bọn họ biết cũng không hiếm lạ." Ngân y nam tử nói.
Đột nhiên hoàng bào đạo nhân cùng ngân y nam tử biến sắc, đồng thời quát lên: "ai!"
Hai người như tiễn nhảy ra ngoài, ngoài viện trống trơn, hoàng bạo đạo nhân bay lên trời, nhìn quét bốn phía chốc lát rồi hạ xuống, lắc đầu với ngân y nam tử. hai người trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt ngưng trọng, không có chút nhẹ nhàng vừa rồi.
Những người khác dồn dập chạy ra hỏi, hai người thần tình đã khôi phục như thường, ngân y nam tử cười nói: "không có gì, không có gì, lầm lẫn một chút."
Chúng nhân nghe vậy, lúc này mới buông lỏng, nói nói cười cười, lại đi vào trong nhà. Hoàng bào đạo nhân đi sau cùng, trước khi đi vào, tự mình quay đầu nhìn lại một lần, lúc này mới theo vào.
Sau đó không lâu, nơi góc tối, một nhân ảnh yên lặng xuất hiện, rõ ràng là bạch y Lâm Khiêm.
Hắn dường như đang suy tử gì đó, rồi lập tức biến mất.
Đông Phù điện, mọi người tề tụ một chỗ, Thiên Tùng tử là địa chủ, ngồi tại thủ vị, Du Bạch cung kính đứng bên. Phía dưới lần lượt ngồi 6 người, ai cũng nhàn rỗi uống trà.
"Lần này quấy rầy đạo hữu." Nói chuyện alf một vị mỹ phụ diễm lệ, răng trắng mắt sáng, phong tình vô hạn, trên vai nàng là một con chỉm nhỏ màu vàng, hiếu kỳ nhìn mọi người.
"Vân Hà tiên tử quá khách sáo." Thiên Tùng tử cười ha ha: "Có thể có nhiều đạo hữu quang lâm hàn xá, tại hạ hết sức vinh hạnh. Chỉ là tiểu địa phương, nếu có chiêu đãi có gì khoogn chu đáo, xin các vị thứ lỗi.⬙
"Đão hữu sao nói vậy." Chúng nhân dồn dập chắp tay.
Thiên Tùng tử vẻ mặt lo âu, cảm khái: ⬘Không giấu chư vị, từ lúc bạch nhật tinh hiện, tâm ta không từng thả lỏng. Tại hạ tuy nhiên kiến thức thô thiển, nhưng cũng biết, khẳng định không phải dự triệu tốt đẹp, hôm nay chư vị tới, ta cũng an tâm."
"Đạo hữu không cần bận lòng." Vân Hà tiên tử an ủi: "Viên đạo hữu thiện trường thuật xem khí, cực kỳ mẫn cảm với yêu ma, nhất định tình được nó nấp nơi nào."
Lúc này vị Viên đạo nhân vội nói; "Vân Hà tiên tử quá khen."
Du Bạch đứng bên lòng kinh hãi trước tu vi những người đang ngồi đây. Vị khiến hắn chú ý nhất là một tiểu cô nương một mực cúi đầu, xem ra tuổi nàng hẳn không lớn, hắn cảm giác tu vi lại cao thâm khó lường. Xưa nay hắn tự ngạo, trong lòng có mấy phần khó chịu, thiên tài trong thiên hạ, quả nhiên nhiều không đếm hết!
Bồ yêu xem ra tình hình rất tồi tệ.
Hắn ngồi trên bia mộ, sắc mặt trắng bệch, thần tình héo hon, tựa như đèn cạn dầu, Tả Mạc tức thì bị dọa nhảy dựng. Bồ yêu vô pháp vô thiên, sao bỗng nhiên lại rơi tới bước này?
Tả Mạc cẩn thận đi tới: "Bồ, ngươi làm sao vậy?"
Bồ yêu mở mắt nhìn Tả Mạc một cái, thanh âm rất nhỏ, không giống so với vẻ ngông cuồng thường ngày, hỏi lại; "cái gì mà làm sao?⬙ Tả Mạc lại chú ý tới con mắt đỏ hồng của Bồ yêu, giờ đã ảm đạm rất nhiều, ngay thanh âm cũng vô lực.
Nhưng không biết sao, khi nghe tới ngữ khí vô pháp vô thiên của Bồ yêu, Tả Mạc lại thấy yên tâm.
"Có phải tinh thạch không đủ?⬙ Tả Mạc không khỏi quan tâm hỏi hắn. hắn cũng không biết vì cái gì mình lại quan tâm Bồ yêu, theo lý mà nói, đối phương là yêu ma, sớm nên chết mới tốt, nhưng nhìn thấy loại bộ dáng này của Bồ yêu, hắn vẫn hỏi.
Lại liếc Tả Mạc, Bồ yêu có chút kinh ngạc trước câu hỏi của Tả Mạc.
"Muốn giúp ta?⬙ Bồ yêu nhướng mày.
"a." Tả Mạc hàm hồ ứng lời, không khẳng định cũng không phủ định, hắn hiện tại đã học tinh minh rồi.
Bồ yêu đột nhiên cười: "Ta mang ngươi tới một chỗ.⬙
Nói xong, Bồ yêu lấy ra mấy viên tinh thạch, ở trên đất bày ra một phù trận trước nay Tả Mạc chưa từng thấy.
Phù trận Tả Mạc chưa thấy qua, nhưng tinh thạch hắn rất quen mắt, chẳng lẽ...
Hắn lại sờ lên mình, biến sắc, nhân yêu chết tiệt, lại lấy tinh thạch của ta! Còn không đợi hắn nói chuyện, đột nhiên trước mắt sáng ngời, hắn nhắm mắt lại. Chờ khi mở mắt ra, sửng sốt ngây dại.
"Bồ, đây là đâu?⬙ Hắn lắp bắp hỏi.
Trước mắt cảnh vật tối đen âm sâm, dưới chân là nham thạch lạnh lẽo, nơi không xa, nước trong sông nhỏ không ngờ là màu đỏ tươi. Địa phủ? Tả Mạc gian nan nuốt nước bọt, thần tình khẩn trương nhìn ngó bốn phía.
Bồ yêu thoải mái rên rỉ một tiếng, hắn mới mở tay, vẻ mặt say mê, hoàn toàn không tháy sự rệu rã vừa rồi.
"Kiếm động." Bồ yêu lại khôi phục vẻ lười nhác, hắn vươn cái lưỡi hồng, mắt đỏ sáng lên, liếm môi: "Nơi này có rất nhiều hồn phách. Hồn phách thơm ngon."
"Kiếm động?" Tả Mạc sửng sốt. Hắn ở tại Vô Không kiếm môn hai năm, tên kiếm động hắn nghe nói qua. Sư huynh Vi Thắng không phải ở trong kiếm động sao?
Thấy thế hắn không sợ hĩa, hiếu kỳ nhìn ngó bốn phía, lại có chút bận lòng hỏi Bồ yêu; "sư huynh Vi Thắng cũng trong kiếm động, liệu có gặp hắn không? nếu bị sư huynh bắt gặp tại đây, vậy dù có miệng cũng nói không rõ.
"kiếm động này có 18 tầng." Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tả Mạc: "sư huynh Vi Thắng của ngươi đã tới tầng 16. Ngươi nếu có một nửa bản sự của sư huynh ngươi, ta đâu đến nỗi nhếch nhác thế này?⬙ Nói tới đây, hắn có chút tức giận: ⬘Ta đường đường thiên yêu, luân lạc tới bước này, nói ra thật dọa nguwofi."
Thấy Bồ yêu khôi phục như thường, không biết làm sao, Tả Mạc cũng thả lỏng rất nhiều, tức thì không cho Bồ yêu thể diện, hừ lạnh: "Liên quan ta cái rắm! Cái gì mà thiên yêu, còn không phải bị sư bá ta một kiếm trảm thương? Cũng chỉ có thể ăn hiếp ta loại trúc cơ kỳ thái điểu." Hắn nhanh chóng sửa lại; "sai rồi, ca đường thời còn là luyện khí kỳ! thật giỏi nha!"
Bồ yêu cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Chổ này tốt, âm khí nồng nặc, thoải mái a! ma còn có hồn phách, tuy là chút hồn phách không hoàn chỉnh, nhưng có còn hơn không."
"Ngươi làm sao tìm ra chỗ này?⬙ Tả Mạc hết sức hiếu kỳ, kiếm động này bí ẩn, hắn ở đây hai năm cũng không biết ở đâu, Bồ yêu lại có thể tìm được. Hơn nữa hắn còn nghe nói kiếm động cần hai kim đan kỳ tu giả đồng thời xuất thủ mới có thể mở ra, Bồ yêu tùy tiện tiến tới. Thằng này còn có chút thủ đoạn, Tả Mạc thầm nghĩ.
Bồ yêu nói bâng quơ: "chỗ lớn bằng bàn tay, nhìn cái biết liền." Lập tức hắn nói với Tả Mạc: "sau này qua một thời gian ngắn, chúng ta lại tiến tới một hồi."
"còn tới?⬙ Tả Mạc trợn trừng mắt, hắn không chút do dự lắc dầu: "Không được, ngươi biết hôm nay tiêu bao nhiêu viên tinh thạch cấp ba không? Bốn viên tinh thạch cấp ba! Bốn viên! Ngươi biết ta phải luyện chế bao nhiêu kim ô hoàn mới có thể kiếm bốn viên tinh thạch cấp 3 không? Ngươi tiêu lại thật nhẹ nhàng..."
Bồ yêu xem thường: "Điều này chỉ cho thấy người là phế nhân. Kiếm tinh thạch mà như sinh đẻ vậy, gặp đến loại phế nhân như ngươi..."
Tả Mạc không chút nể mặt cắt lời, cũng xem thường nói lại: "Có giỏi ngươi đi kiếm! Ngươi không phải thiên yêu sao? Làm sao? Thiên yêu chỉ có thể vơ vét tinh thạch từ ta, nói mình có bao nhiêu tài năng." Nói đi nói lại, toàn bộ oán khích từ trước tới nay tích lại bộc phát: "ca thật không dễ dàng kiếm tới tinh thạch đầy máu cùng mồ hôi, ngươi giỏi, không nói một tiếng cuỗm sạch! Hừ, còn thu phí của ca các hạng mục, chém một lần bao nhiêu tinh thạch, ngươi giỏi lắm sao? Ca còn không thu tiền thuê phòng của ngươi đâu? Ngươi cho là ngươi ở không chắc...."
Tả Mạc đại nghĩa lẫm liệt vạch tội Bồ yêu.
Bồ yêu mộng, sự thực chứng minh, cho dù mạnh như yêu ma, đối mặt với nước miếng quá mức cường đại, cũng sẽ mộng.
Tả Mạc chỉ tận tay day tận mặt mắng suốt một nén hương, lúc này mới vừa lòng thỏa ý ngừng lại. Sướng!
Qua thật lâu, Bồ yêu mới khôi phục tinh thần, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Được rồi, ta dạy ngươi một thủ đoạn nhỏ, có thể kiếm tinh thạch."
Tả Mạc lập tức tinh thần phấn chấn, hỏi liền; ⬘Thủ đoạn gì?"