Chương 218: Chiến lợi phẩm.
Toàn bộ trận chiến đã dần dần mất đi tính chất căng thẳng.
Vừa thấy phe mình bị vây trong hoàn cảnh xấu, tên lão đại này lập tức không chút do dự lựa chọn biện pháp – đầu hàng!
Một tiếng hô lên, đám người đều đầu hàng tập thể. Công Tôn Sai vẻ mặt ngạc nhiên, các tu giả khác khuôn mặt đều hiện vẻ không chút ngạc nhiên.
Không đầu hàng thì sao? Trốn? Tiểu Sơn giới hiện giờ ngoại trừ tu giả kim đan ra, tu giả dưới kim đan đơn độc một mình chắc chắn sẽ bị người khác nhắm vào. Liều chết chiến đấu? Vậy đội ngũ cũng sẽ bị đánh tan thôi, đã bị đánh tan rồi thì cũng sẽ bị giết, bị kẻ khác thôn tính.
Đầu hàng thì mất mặt, không đầu hàng thì bỏ mạng.
Tên lão đại này đã sớm hiểu sâu chuyện này, huống hồ nhóm người này rõ ràng nhân số không nhiều, so với bị kẻ khác thôn tính còn chẳng bằng lẫn lộn vào đội ngũ như vậy, cuộc sống cũng tốt hơn đôi chút. Tiểu Sơn giới thời kỳ này, ai chẳng cầu một con đường sống?
Trận chiến oanh oanh liệt liệt này kết thúc tại đây.
Khi Tả Mạc thấy Công Tôn Sai mang theo một đám tù binh lớn trở về không khỏi kinh hãi. Quả nhiên không hổ danh phần từ hiếu chiến tới cực đoan, hiệu suất của tên này cũng quá dọa người. Còn chưa kịp vui vẻ, khi thấy ba mươi tên tù binh trở về hắn lại kêu khổ trong lòng không ngớt.
Bản thân mình lại phải xuất thêm thần thức rồi…
Bảo Đức là lão đại của nhóm người này, khi hắn nghe được lão đại của đối phương muốn bố trí cấm chế trong cơ thể mình không khỏi run lên bần bật. Khácvới những tên gia hỏa không môn không phái kia, hắn xuất thân từ một môn phái nhỏ, hiểu biết về mọi phương diện so với người thường phong phú hơn nhiều.
Không phải chỉ có tu giả kim đan kỳ mới có thể thiết hạ cấm chế sao? Lẽ nào nơi đây có tiền bối kim đan?
Trong lòng hắn cũng trở nên thấp thỏm, tu giả kim đan tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối là tồn tại vô địch. Nhưng hắn lập tức nghi ngờ, tu giả kim đan nếu muốn tuyển người vậy chỉ cần hô một tiếng, chẳng cần đánh, tất cả mọi người sẽ lập tức đầu hàng.
Khí Tả Mạc xuất hiện trước mặt hắn, hắn trợn tròn mắt.
Người hạ cấm chế không ngờ lại chỉ là một tên gia hỏa vừa mới đột phá ngưng mạch nhất trọng thiên! Phục hồi lại tinh thần, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khó chịu. Cấm chế cũng ý nghĩa rằng cái mạng nhỏ của mình đặt trên tay đối phương, chỉ hơi không nghe lời, nhẹ thì tu vi giảm đi, nặng thì thần hồn câu diệt.
Đem mạng nhỏ của mình đặt trên tay một tên gia hỏa vừa mới đột phá ngưng mạch nhất trọng thiên sao?
Nhưng hắn cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, trong lòng có phần không hiểu, lẽ nào sau lưng tên gia hỏa này có chỗ dựa? Bằng không nhiều kẻ tu vi lợi hại hơn so với Tả Mạc, sao lại đều theo hắn chứ? Trong đầu nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn không dám có chút bất mãn.
Chẳng có cách nào, quân bại trận không có tiếng nói, bị người khác bắt làm tù binh rồi tất nhiên cũng không dám có tâm tư gì. Nhất là khi hắn thấy cách đó không xa, Công Tôn Sai vẫn đang yên lặng đứng đó, nở một nụ cười nhàn nhạt ôn nhu, lập tức mọi suy nghĩ trong đầu đều tiêu biến.
Tả Mạc đối với cấm chế có thể nói là đã dùng nhiều thành quen rồi, chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn, tính mạng ba mươi người đều đã nằm trong tay hắn.
Nhưng là liên tục bày ra ba mươi đạo cấm chế, nguyên khí của hắn cũng đã đại thương, cả người nhìn qua có phần mệt mỏi.
“Đã chết mất bao nhiêu người?” Tả Mạc hỏi.
“Mười hai người, trúc cơ đã chết hết.” Tâm tình Công Tôn Sai cũng có phần không tốt. Tuy rằng đạt được thắng lợi, tuy rằng chủ lực không tổn thất nhưng chiến quả như vậy cũng không thể khiến hắn thỏa mãn được.
Tả Mạc thở dài, tâm tình cũng có phần kém đi.
“Dù sao cũng thắng.” Công Tôn Sai sau khi nói xong cũng chẳng chút tự hào.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cũng có phần nặng nề. Loạn thế như lò lửa, mọi người ai ai cũng nằm trong lò, chẳng ai chạy thoát được. Tả Mạc quyết định đổi đề tài.
“Tìm được linh cốc không?”
“Không.” Công Tôn Sai thành thật lắc đầu.
Tả Mạc lập tức có cảm giác muốn phun máu, vốn hắn muốn đám gia hỏa này dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, có thể tranh cướp đôi chút linh cốc của kẻ khác, giảm bớt gánh nặng của hắn. Ai mà ngờ, đi ra ngoài một chuyến, bắt thêm ba mươi kẻ về làm tù binh, kết quả nửa điểm linh cốc cũng chẳng tìm được, lại hại hắn tổn hao lượng lớn thần thức, còn phải lo thêm ba mươi cái miệng há mồm chờ cơm nữa.
Lỗ lớn rồi!
“Vậy có thu hoạch gì?” Tả Mạc ủ rũ, chẳng chút khí lực hỏi tiếp.
“Có thu được một vài thứ đồ, nhưng ta không hiểu lắm, sư huynh tự chọn đi.” Công Tôn Sai nhấp nháy đôi mắt to như hoa đào ngập nước, vẻ mặt vô tội nói.
Từ số lượng, Công Tôn Sai lần này quả thực thu được không ít thứ đồ, chất lên như một ngọn núi nhỏ.
Phi kiếm, pháp bảo, ngọc giản, tài liệu, vân vân… đủ các loại khiến người ta hoa cả mắt.
Tả Mạc nhìn vào sợ hãi than lên, đa phần trong số này không đáng giá song cũng chẳng thiếu tinh phẩm. Dù sao đây cũng đều là những thứ do tu giả ngưng mạch cất giấu, vẫn có vài thứ không tồi.
Ánh Mắt Tả Mạc vô cùng cay độc, hạ thủ cũng cực nhanh, lục lọi nhặt nhạnh, cả ngọn núi nhỏ lập tức bị hắn vứt ra vài đống.
Hắn chỉ vào một đống pháp bảo và phi kiếm nói: “Mấy thứ này phẩm chất không tồi. Ngươi cầm đi phân cho bọn họ, trang bị tốt sức chiến đấu mới có thể tăng lên.”
Công Tôn Sai trong lòng vô cùng bội phục, sư huynh quả nhiên là người làm đại sự. Theo sư huynh lâu như vậy, ánh mắt tuy không chuẩn độc như sư huynh nhưng vẫn có thể phân biệt tốt xấu đại khái được. Đống pháp bảo và phi kiếm này đều có phẩm chất không tồi, nếu có thể bán ra chắc chắn sẽ đổi được một lượng tinh thạch lớn, không ngờ sư huynh lại tiện tay đem nó phân phát xuống.
Lòng dạ này, khí phách này…
“Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ.” Tả Mạc nói ra một câu rất sâu xa, mười phần thiền ý.
Kính phục trong Công Tôn Sai đã tăng tới đỉnh, xem ra mình vẫn quá non, so với sư huynh, cảnh giới rõ ràng vẫn chưa đủ!
“Coi như tiền lương đi. Người ta tốt xấu gì cũng phải liều mạng, không cho họ chút lợi lộc gì cũng không tốt.” Tả Mạc chép chép miệng, vuốt cằm: “Dù sao đống hàng này cũng chẳng đổi thành tinh thạch được, chỉ tổ chiếm chỗ thôi.”
Công Tôn Sai sau khi nghe nửa câu sau, thiền ý trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói.
Đây mới là sư huynh…
Không biết vì sao, hắn cảm thấy bản thân thở khẽ một hơi rồi toàn thân trầm tĩnh trở lại.
“Ồ, được rồi.” Tả Mạc lấy một cái ngọc giản từ trong đống ngọc giản ra: “Trong đống ngọc giản lớn này chẳng có thứ gì tốt, ngoại trừ cái này, bên trong là một số thứ có liên quan tới chiến tướng, ngươi cầm lấy mà tham khảo.”
“Có liên quan tới chiến tướng sao?” Công Tôn Sai lập tức nảy sinh hứng thú, tiếp nhận ngọc giản này.
“Tài liệu thật ra có thể có chút tác dụng.” Tả Mạc nhìn mấy đống đồ trước mắt lẩm bẩm: “Mấy thứ khác chắc chỉ đành đút cho tháp nhỏ thôi. Ngọc giản này cứ cất giữ thật tốt, mở ra miễn phí cho bọn chúng? Ừm, dù sao cũng không tốn chỗ.”
Nói tới ngọc giản, hắn lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ta có một độn pháp ngũ phẩm, ta nghĩ mình không có thời gian luyện, cho đám người phía dưới luyện đi. Thực lực bọn chúng mạnh thêm một phần thì chúng ta cũng an toàn hơn một chút. Về phần phân phối ra sao thì ngươi tự nghĩ cách.”
“Được!” Công Tôn Sai cũng có chút kinh ngạc về chuyện sư huynh có thể lấy ra một môn độn pháp ngũ phẩm nhưng vẫn gật đầu không hề do dự, những lời của sư huynh hắn đều sẽ tiếp nhận.
Phân phát hết chiến lợi phẩm xong, Tả Mạc dặn Công Tôn Sai quan tâm một chút xem ở đâu có âm sát. Tất cả mọi người đều biết thời gian cấp bách nên không nói nhảm, Công Tôn Sai mang theo một đống pháp bảo phi kiếm rời khỏi.
Tả Mạc gọi tháp nhỏ ra, chỉ vào một đống phi kiếm pháp bảo, sau đó cầm lấy một quả ngọc giản lật ra xem.
Ngọc giản này nằm trong đống chiến lợi phẩm, là thứ duy nhất hắn cảm thấy hứng thủ. Bên trong ngọc giản không có nội dung gì cao cấp, chỉ giảng giải một ít phương pháp luyện chế khôi lỗ đơn giản. Bây giờ tạo nghệ của Tả Mạc ở phương diện phù trận đã không thấp, phù trận dùng trong khôi lỗi cũng học được không ít, thoạt nhìn hắn cũng không tốn nhiều sức.
Lúc trước không tiếp xúc với khôi lỗi, lúc này nhìn lại cảm thấy có vài phần kì lạ. Rất nhiều chỗ độc đáo. Nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh hỉ chính là khôi lỗi có thể giải quyết vấn đề thiếu nhân thủ.
Khôi lỗi cấp thấp, không có linh trí, chỉ có thể tiếp thu mệnh lệnh đơn giản nhất. Mà những khôi lỗi cấp cao thì không khác gì con người, khôi lỗi trải qua bí pháp luyện chế, cả người lì lợm, mau lẹ như gió, tuyệt đối là đàn em ưu tú.
Thảo nào nhiều người thích khôi lỗi như vậy, thì ra là thế.
Đương nhiên, khôi lỗi có thể thành đàn em thì luyện chế cực kì khó khăn. Nhưng Tả Mạc không có chú ý tới những khôi lỗi này, hắn chú ý tới chính là có thể dễ dàng luyện chế những khôi lỗi cấp thấp kia.
Bọn chúng không có gì tác dụng gì to lớn nhưng một số việc đơn giản cũng có thể miễn cưỡng làm được.
Hắn bắt đầu tìm cách, Tiểu Sơn giới bây giờ hỗn loạn bất kham, nhân số giảm mạnh, những quáng mạch trước đây đã bị vét sạch. Lại nói linh mạch bị xâm nhập nhưng những quáng mạch này thì sao chứ?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đầu óc suy nghĩ rõ ràng vô cùng. Hiện tại loạn thành như này căn bản không ai nguyện ý tốn nhân lực đi khai thác quặng. Nếu những quáng mạch này không bị nhiễm, lại là vật vô chủ thì bản thân có lấy về cũng không có ai quản. Về vấn đề nhân lực có thể dùng khôi lỗi để giải quyết!
Hắn kiềm chế hưng phấn trong lòng, bắt đầu tỉ mỉ tinh toán.
Khôi lỗi cấp thấp nhất, luyện chế cũng không khó, hơn nữa tiêu hao chỉ là những tài liệu câp thấp, bản thân hắn hoàn toàn có năng lực luyện chế.
Tả Mạc rơi vào trầm tư, hồn nhiên không chút ý tới tháp nhỏ bên cạnh đang tham lam mà hút vào những pháp bảo phi kiếm.
Đúng lúc kiện pháp bảo cuối cùng bay vào trong cơ thể tháp nhỉ, tháp nhỏ bỗng dưng yên lặng bất động.
“Luận công ban thưởng?” Lôi Bằng tưởng rằng mình nghe nhầm, nhếch miệng cười khẩy nói: “Ngươi đừng có nằm mơ nữa đi, nuốt vào trong bụng rồi ngươi nào sẽ nhổ ra đây? Còn nữa, cả đám chúng ta đều bị người ta hạ cấm chế, ai dám không nghe lời? Người nào ngốc đến nỗi còn hướng chúng ta chia chác?”
Niên Lục vội la lên: “Đây chính là tin tức cực kì chính xác, buổi chiều sẽ phát thưởng! Luận công ban thưởng, nghe nói còn có một môn độn pháp ngũ phẩm.”
“Ha ha! Ta cười vào!” Lôi Bằng chỉ vào Niên Lục, quay sang nhìn Tông Như cười to nói: “Nghe đi! Còn có độn pháp ngũ phẩm chứ! Thật là thối lắm! Độn pháp ngũ phẩm không phải là cải trắng, nói cho là cho. Ngươi cũng không phải là không hiểu giá thị trường, một môn độn pháp ngũ phẩm đủ để đám hỗn đản Minh Tiêu phái kia thả ngươi. Đồ tốt như vậy, ai có thể tặng cho ngươi chứ?”
Tông Như khoanh chân ngồi ngay ngắn, như một lão tăng nhập định, hình thái trang nghiêm, mắt mù tai điếc. Thiện tu tại Tiểu Sơn giới cực kì hiếm thấy, bọn họ tu thân thể và thần thông. Tông Nhu tu hành không phải là thiền quyết tâm pháp gì cao thâm, cũng chưa sinh thành thần thông nhưng một thân tu vi lại cực kì vững chắc.
Hắn bình thường ít lời, tính tình trầm tĩnh, chiến đấu lại hơn người, dũng mạnh dị thường.
Bọn họ ba ngươi tính tình không giống nhau, Lôi Bằng tính nóng như lửa, mười phần lưu manh, mà Niên Lục tính tình linh hoạt, lạc quan rộng rãi.
Bị Lôi Bằng nói vậy, Niên Lục cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Độn pháp ngũ phẩm thừa đủ để một môn phái nhỏ biến nó thành chi bảo. Thứ tốt như vậy, ngươi nào sẽ xuất ra đây?
Cũng may thời gian trôi qua không chậm, rất nhanh đã tới buổi chiều.
Mọi người, kể cả tù binh vừa bắt chính thức có ba mươi người, tất cả đều tập hợp ở cùng một chỗ.
Tất cả mọi người đều biết rõ, “mẹ nhỏ” khẳng định có điều quan trọng muốn tuyên bố.