Chương 222: Tháp nhỏ tiến giai.
Bồ yêu đi về phía trước một bước, từ trên tế đàn đi xuống, quả cầu nước phía sau ầm ầm đổ nát.
Sắc mặt hắn không tốt lắm.
“Ngươi đang làm gì thế?” Tả Mạc hỏi thử.
“Quan hệ cái rắm gì tới ngươi!” Bồ yêu sắc mặt âm trầm, ngữ khí bất thiện.
Vừa thấy biểu hiện như vậy, Tả Mạc lập tức hiểu đừng mong hỏi được gì từ tên Bồ yêu này, tự nghĩ việc của mình thôi, ta đây rất bận.
Hắn bắt đầu bắt tay vào luyện chế con rối, để chuẩn bị khi ghềnh Cửa Đá tới tay. Đối với phần tử cuồng chiến tranh Công Tôn sư đệ, hắn thật ra rất có lòng tin. Hắn cũng không biết lòng tin này từ đâu mà tới, ngẫm nghĩ lại một chút, Công Tôn sư đệ thật ra chỉ là một người mới, có điều lòng tin của Tả Mạc đối với y lại chẳng hề vì chuyện này mà suy giảm.
Chẳng lẽ là bóng ma tâm lý lưu lại do mình thua hắn vài ván cờ Dịch Chiến? Tả Mạc thầm hỏi trong đầu.
Chế tạo con rối có rất nhiều cách, cách thông thường nhất, thô thiển nhất là dùng giấy, trúc để tạo thành con rối. Tương đối cao cấp thì có luyện thi, thi thể sau khi chết được chôn cất trong lòng đất, khí âm trọc xâm lấn một thời gian dài sẽ tạo ra vài phần thần diệu. Bất quá luyện thi trong mắt nhiều đại môn phái lại có phần kiêng kỵ. Song phương pháp luyện thi cũng không phức tạp, cách làm cũng không khó, chỉ cần tìm được một thi thể thích hợp, chỉ cần hơi luyện chế thêm vào là có thể có uy lực khả quan.
Luyện thi rất ít khi sử dụng thi thể người, dù sao cho dù là ai cũng không muốn sau khi mình chết lại còn bị người khác phá hỏng thi thể, đa số đều dùng thi thể thú vật.
Nhưng Tả Mạc chẳng tìm ra đâu nhiều thi thể thú vật như vậy, phương pháp luyện thi không thích hợp với hắn. Hắn quyết định dùng cách đơn giản nhất, con rối bằng giấy, khung xương bằng trúc. Con rối giấy tuy không có tác dụng gì lớn nhưng chỉ dùng để khai thác quặng cũng vẫn đủ.
Tả Mạc quyết định cứ làm thử xem sao.
Lấy một đoạn trúc nhị phẩm Tương Phi, giấy vàng nhị phẩm, bận rộn mất nửa ngày, cuối cùng cũng làm ra được một người giấy. Lần đầu tiên làm thử, tay nghề còn kém cỏi, người giấy nhìn qua vô cùng kỳ quái. Tả Mạc cũng chẳng buồn quan tâm, cầm lấy bút Chu Sa, kiên trì vẽ triện văn lên người giấy.
Một lát sau, trên người giấy đã dày đặc triện văn khúc khuỷu quanh co, Tả Mạc cũng thỏa mãn ngừng bút.
Cúi người tới trước mặt, há mồm phun ra một luồng linh khí tinh thuần lên trên người giấy, triện văn đỏ thẫm đột nhiên phát ra ánh sáng ngời. Người giấy lộp cộp rung lắc một chút rồi bắt đầu lung lung lắc lắc từ từ đứng lên.
Người giấy cao tới một thước, tiếng lộp cộp xì xạch của gậy trúc và giấy không ngừng vang lên bên tai. Tâm thần Tả Mạc khẽ động, chỉ thấy người giấy vô cùng vụng về giơ hai tay lên, khiến hắn không khỏi lo lắng, phải chăng lúc nào nó cũng có thể hỏng.
Vụt!
Cánh tay đang vươn ra của người giấy đột nhiên bắn ra một vòng đai giấy vàng rộng cỡ bản tay, hoàn toàn ngược lại với người giấy, đai giấy vàng linh bay ra động vô cùng vô cùng, quấn chính xác lấy một khối đá lớn cỡ nắm tay nhỏ. Đai giấy co rút trở lại, mang theo tảng đá bị quấn chặt, bay trở lại trước mặt người giấy.
Thú vị thật!
Tả Mạc nhìn con rối giấy, càng lúc càng cảm thấy thú vị. Thử khống chế con rối giấy làm một loạt cá động tác, sai khiến một hồi, người giấy bộp một tiếng ngã lăn xuống đất, mặc cho Tả Mạc thôi động ra sao nó cũng không đứng lên nữa. Tả Mạc vội vàng kiếm tra người giấy mới phát hiện hóa ra linh khí trên con rối đã tiêu hao gần như không còn.
Vậy cũng không được, nếu chỉ sai khiến được một lát như vậy đã ngừng, con rối giấy căn bản chẳng chút giá trị thực tế. Phải nghĩ cách gia tăng linh lực kém cỏi của con rối. Tả Mạc nhìn chằm chằm vào con rối giấy trước mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Dùng toàn tài liệu cấp thấp, vốn chẳng dự trữ được bao nhiêu linh lực, đây là bệnh chung của con rối cấp thấp.
Tả Mạc bỗng dưng nghĩ tới pháp bảo tinh thạch, đôi mắt lại sáng ngời, pháp bảo tinh thạch đều dùng tinh thạch làm nguồn gốc của linh lực, có thể sử dụng trong thời gian dài! Suy nghĩ tỉ mỉ, hắn càng cảm thấy đặc tính này của pháp bảo tinh thạch phù hợp với yêu cầu của bản thân.
Vốn chẳng trông cậy vào những con rối giấy này tới chém giết tranh đấu, chỉ cần chúng nó làm chút việc nặng, linh lực cung ứng ổn định là hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu.
Nghĩ thông xong, hắn lập tức sửa đổi. Trong cơ thể con rối giấy, hắn dùng những cây trúc nhỏ tạo thành lồng trúc vừa đủ để để được tinh thạch. Dọc theo khung xương, hắn lại thêm triện văn mới vào.
Con rối sau khi sửa đổi quả nhiên tinh lực dư thừa, hoạt động liền mấy canh giờ cũng chẳng có dấu hiệu yếu đi.
Nhưng Tả Mạc lại nhanh chóng phát hiện vấn đề. Con rối giấy không biết mệt mỏi nhưng Tả Mạc điều khiển nó liền vài canh giờ thì lại mệt. Vấn đề mới khiến Tả Mạc coi trọng, những con rối giấy này đều dùng để khai thác quặng, bản thân mình không thể nào đứng trong mỏ quặng liên tục được, cứ chỉ huy chúng lấy quặng hiệu suất còn không cao bằng tự mình đi lấy.
Phải làm cho con rối giấy có thể tự đi lấy quặng, không cần mình điều khiển nữa. Nếu có thể làm được như vậy, cho dù hiệu suất có thấp một chút, bản thân mình cũng có thể rút khỏi việc khai thác nặng nhọc này. Cùng lắm thì làm thêm vài tên người giấy thôi.
Nhưng rất nhanh, Tả Mạc ý thức được vấn đề này vượt khỏi phạm vi năng lực của hắn. Muốn khôi lỗi tự mình hiểu được, vậy nghĩa là khôi lỗi phải có linh tính, phải mở ra linh trí. Phương pháp khai mở linh trí không hề ít, nhưng cho dù là cách gì cũng không phải tu giả cỡ ngưng mạch như Tả Mạc có thể làm được.
Lẽ nào ý tưởng này lại chết non như vậy?
Tả Mạc cau mày suy nghĩ, việc của hắn cũng ngày càng nhiều, nếu mình có thể phân làm hai thì tốt quá. Phân làm hai. . .
Như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, hắn đột nhiên nghĩ thông
Tháp nhỏ!
Có thể thay thế bản thân mình, lại tương thông tâm thần với mình, chính là tháp nhỏ! Tháp nhỏ ngay cả đại trận phức tạp như Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cũng có thể khống chế, hơn mười con rối cấp thấp, quả thực chỉ như một bữa sáng thôi.
Không sai không sai! Tháp nhỏ làm nhiệm vụ trông coi là quá thích hợp, trong lòng Tả Mạc lập tức phấn chấn.
À mà, tháp nhỏ đâu?
Nhìn quanh bốn phía không phát hiện tung tích của tháp nhỏ, tâm thần khẽ động, muốn liên lạc với tháp nhỏ, lại phát hiện tia liên hệ của mình và tháp nhỏ phảng phất như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.
Tả Mạc lập tức giật nảy mình, vội vàng tìm kiếm.
Rất nhanh, hắn tìm được tháp nhỏ nơi góc phòng ở gian phòng lúc trước, tháp nhỏ lẳng lặng phiêu phù ở trong không trung, xung quanh nó có một cỗ áp lực vô hình.
Chim ngốc vẻ mặt khôi hài thả bộ bước đi vòng quanh tiểu tháp, thỉnh thoảng toát ra vài phần thân thiết. Mà tiểu hắc đang bò trên trần nhà vẫn không nhúc nhích, đôi râu trên trán không ngừng lay động.
Nhìn chim ngốc, tiểu hắc và tháp nhỏ, Tả Mạc cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng cảm giác ấm áp đấy rất nhanh bị đánh cho tan nát bởi cái nhìn khinh khỉnh của chim ngốc. Chim ngốc không hề có ý thu lại ánh mắt, cao ngạo ngẩng đầu, tiếp tục thả bộ bước đi. So sánh với sự kiêu ngạo bất tuân của chim ngốc, tiểu hắc thì ngoan ngoãn nhu nhuận hơn nhiều, nhanh như chớp từ trần nhà bò xuống, bò dọc theo ống quần lên tay của Tả Mạc. Đôi râu trên đỉnh đâu lắc lư mà lấy lòng.
“Thật láu lỉnh!” Tả Mạc xuất ra một hạt linh đan, ném tới trước mặt tiểu hắc, tiểu hắc vui sướng gặm răng rắc răng rắc.
Chim ngốc vẫn cái bộ dạng khinh bỉ cùng khinh khỉnh như thế, hoàn toàn không để ý đến.
Tả Mạc rất khó chịu nhưng vào lúc này cả người tháp nhỏ bỗng nhiên phát ra ngũ thải quang mang.
Tháp nhỏ tiến giai!
Sự khó chịu trong lòng Tả Mạc lập tức được vất lên chín tầng mây, hai mắt không chớp. Chim ngốc cũng dừng bước, nhìm chằm chằm vào tháp nhỏ, trong mắt biểu lộ sự thân thiết.
Tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, trong khoảng thơig gian này nó ăn rất nhiều pháp bảo phi kiếm nên việc nó tiến giai cũng không làm Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên. Lý giải của Tả Mạc đối với bản mạng pháp bảo ít đến đáng thương, mà phân loại phẩm giai của pháp bảo phổ thông đối với tháp nhỏ mà nói thì không thích hợp.
Dù sao chỉ cần tháp nhỏ ngày càng lợi hại là được, Tả Mạc an ủi bản thân.
Quanh thân tháp nhỏ năm tầng, mỗi tầng thả ra quang mang không giống nhau. Ngũ sắc quang mang đan vào nhau tuần hoàn, lưu chuyển không nghỉ. Tháp nhỏ bao trong ngũ sắc quang mang quay tròn mà chuyển động, ngũ sắc quang mang càng ngày càng thịnh. Chỉ khoảng nửa khắc, ngũ sắc quang mang chói mắt bao phủ quanh tháp nhỏ, không thể nhìn rõ thân ảnh.
Ngũ thải quang đoàn giống như đang hô hấp, chợt sáng chợt tối, chiếu rọi trên mặt Tả Mạc, có thể nhận ra ánh mắt hắn vô cùng khẩn trương.
Lần tiến giai này không biết tháp nhỏ sẽ phát sinh biến hoá gì?
Vài lần sáng tối thay thế, ngũ sắc quang đoàn dần dần trở nên ổn định. Tả Mạc nhắm mắt lại, hắn mơ hồ có thể cảm giác được tháp nhỏ đang phát sinh biến hoá.
Quang đoàn từng chút ảm đạm, thẳng đến lúc toàn bộ quang mang đều thu liễm lại.
Thân tháp của tháp nhỏ càng thêm mềm mại, đỉnh tháp lúc trước bây giờ đều biến thành viên cầu, mái tháp càng rộng càng mềm mại, làm cho có cảm giác giống như da thịt. Hồ lô nhỏ trên mái tháp lớn thêm vài phần, mềm mại ướt át.
Tả Mạc trợn mắt há mồm.
Thời gian này chẳng nhẽ tháp nhỏ “tăng cân”?
Tháp nhỏ lắc lư thân thể, “da thịt” năm tầng mái tháp mở ra hợp lại, tựa như năm ngón tay bé nhỏ, lắc lư theo thân. Nó giống như còn chưa tỉnh táo lại, có chút choáng váng, nhưng rất nhanh nó phát hiện ra chim ngốc đang đứng ở bên cạnh.
Tháp nhỏ năm tầng mái tháp nhất tề mở ra, nó lắc lư người treo đầy thịt hồ lô ngũ sắc, như điên vừa chạy vừa nhảy đến trước mặt chim ngốc, sau đó phun ra một khoả hạt châu màu tro.
Chim ngốc theo thói quen nuốt hạt châu vào, sùng sục trong miệng sau đó nuốt xuống.
Một âm thanh đầy thê lương như cắt da cắt thịt vang lên!
“Giỏi thật! Hoá ra lâu như vậy không có trò này xuất hiện nguyên lại đều bị các ngươi ăn vụng!”
Tả Mạc vừa tức giận vừa chỉ mắng, hắn cảm giác như tim bị đâm một đao. Trời ơi! Khoả hôi châu mà tháp nhỏ phun ra kia không phải là tài liệu ngũ hành!
Con chim ngốc này một hơi ăn mất, Tả Mạc cảm giác như trời đất quay cuồng, trước mắt giống như có vô số tinh thạch chảy hết vào trong miệng chim ngốc!
Đau quá! Quá đau!
Tiểu hắc đang vui vẻ gặm chợt cả người cứng đờ, đôi râu ở trên đầu liên tục rung động. Chỉ thấy nó chậm rãi lùi lại sau, từng bước một, chậm rãi giống như rùa bò vậy. Phát hiện Tả Mạc không chú ý tới nó, từng chút một từ trên người Tả Mạc bò xuống, giống như một đạo hắc quang, bỏ trốn mất dạng.
Tả Mạc nhất thời hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu hắc, nguyên lai là ngươi cũng có phần!”
Tháp nhỏ sợ hãi mà trốn ở sau chim ngốc, thân thể lạnh run.
Duy nhất chim ngốc không sợ hãi, tràn ngập khinh bỉ liếc nhìn Tả Mạc một cái, lẩm bẩm với tháp nhỏ, bước từng bước kiêu ngạo nghênh ngang rời đi. Lông chim đằng sau mông nó treo tiểu hắc, rung rung.
Tả Mạc tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Công Tôn Sai thu lại ánh mắt không thoả mãn lắm. Đào tạo người mới để có thể chiến đấu được là rất khó khăn, không phải sự tình dễ dàng gì. Cờ Dịch Chiến đối với điểm này đề ra cần phải ít nhất một năm huấn luyện, trừ điều này còn cần phải ra ngoài thực chiến hai lần.
Lúc này khó khăn mới chỉ là bắt đầu, đến lúc đội ngũ trở nên thành thục còn xa lắm. Mà so với cái gọi là bách chiến tinh nhuệ kia còn kém đến vạn dặm.
Đội ngũ trước mắt mặc dù Công Tôn Sai cảm thấy còn kém nhiều lắm nhưng trên cơ bản đã thành hình rồi.
Chẳng hạn như kỉ luật, chẳng hạn như phối hợp thành thạo.
Huấn luyện là cách tăng kinh nghiệm chiến đấu, nhưng không phải không có đường tắt để đi, thực chiến chẳng hạn. Thực chiến luôn luôn có thể đề cao thực lực của đoàn đội một cách nhanh nhất.
Công Tôn Sai nhìn xa xa, ánh mắt sâu thẳm, khoé miệng hiện lên một tia cười lãnh khốc.
Tiểu Sơn giới là nơi bách chiến luyện ngục, cần phải lo lắng không có cơ hội thực chiến sao?