Chương 239: Yêu điều tra Vô Không.
Vô Không sơn ngày trước nay người đi chẳng còn núi trống không, cỏ dại lan tràn, linh điền điêu tàn hoang phế, thi thoảng lại thấy được một số dã thú nhỏ vươn đầu khỏi bụi cỏ dại.
“Chính là vùng này.”
Nghe thủ hạ báo cáo lại, Mộc Hi đạp lên con đường mòn đầy cỏ dại, đi dọc theo sơn đạo về phía trước.
“Đây là chỗ của môn phái nào?” Nàng hỏi.
“Là một môn phái kiếm tu tên gọi là Vô Không kiếm môn.” Người trung niên hiển nhiên đã làm rất nhiều việc, giới thiệu tỉ mỉ: “Vô Không kiếm môn là một trong những môn phái kiệt xuất nhất ở Thiên Nguyệt giới, hai năm gần đây danh tiếng tăng mạnh. Ngay từ đầu bọn họ đã có bốn tu giả kim đan kỳ, thực lực không tầm thường.”
“Ừm, ở một nơi nhỏ bé thế này lại có bốn kim đan, quả có phần không tầm thường.” Mộc Hi có phần kinh ngạc nói.
Viên Phong cười khẩy một tiếng, không cho là đúng.
Mộc Hi cũng chẳng buồn để ý tới hắn, tiếp tục nói với người trung niên: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Hai năm nay, bọn họ tăng tốc độ mở rộng, hiện giờ môn phái đã có gần mười tu giả kim đan.”
Ánh mắt Mộc Hi thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Gần mười kim đan sao?”
Lần này ngay cả khuôn mặt Viêm Phong cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ chỉ là đội quân tiên phong, gần mười tu giả kim đan đủ để tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với bọn họ. Thái độ của hắn tuy rằng cuồng vọng, nhưng có thể thuận lợi tiến ra từ phủ Yêu Thuật, tất nhiên không hề ngu ngốc.
“Ngoại trừ điều đó ra, đệ tử thế hệ thứ hai của bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc, xưng hùng Thiên Nguyệt giới. Đại đệ tử Vi Thắng, hai mươi tuổi đã tu tới ngưng mạch, về phương diện tu kiếm càng biểu lộ thiên phú kinh người, đã đạt tới mức kiếm ý hóa hình. Nhị đệ tử Tả Mạc, cực am hiểu phù trận. Tam đệ tử La Ly cũng tu tới ngưng mạch, tự nghĩ ra kiếm quyết Ngã Ly.”
“Môn phái thật mạnh!” Mộc Hi chưa từng rung động đến vậy.
Mấy năm nay tuy lý giải của bọn họ về tu giả càng lúc càng nhiều, số liệu trong tin tức này nếu xuất hiện trong một môn phái cỡ trung cũng không khiến người ta ngạc nhiên. Song có thể xuất hiện ở một giới nhỏ bé hẻo lánh như vậy, thật khiến người ta giật mình.
Khuôn mặt Viêm Phong cũng lộ vẻ khiếp sợ. Hắn luôn tự xưng là thiên tài, lần này lại nghe nói có người hai mươi tuổi đã tu tới ngưng mạch, đạt tới cảnh giới Kiếm Ý Tâm Chuyển, bị đả kích rất lớn!
Bọn họ đi tới một gian nhà gỗ nhỏ trống không. Gian nhà gỗ này cực kỳ chướng mắt, trên đường họ đi tới, dọc đường khắp nơi đều là cỏ dại mọc thành bụi, duy chỉ có gian nhà gỗ nhỏ này, xung quanh chỉ có đất trống đầy những khe rãnh, trụi lủi chẳng có tới mộc gốc cỏ dại.
Địa điểm cổ quái bắt mắt như vậy tất nhiên thu hút mọi ánh mắt, Mộc Hi nhìn chăm chăm vào căn nhà gỗ nhỏ tới nửa ngày, đứng yên tại chỗ bất động. Những người khác thấy Mộc Hi bất động cũng không dám lôn xộn. Viêm Phong thấy vậy hừ lạnh một tiếng, không hề do dự bước về phía căn nhà gỗ.
Người trung niên không khỏi nhìn về phía Mộc Hi lộ vẻ dò hỏi.
Mộc Hi cười nhẹ xua tay.
Chân phải của Viêm Phong mới bước vào khu đất trống, đầu óc ông lên một tiếng, tóc gáy đột nhiên dựng đứng cả lên!
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, gian nhà gỗ vốn bình thường kia ầm ầm tan vỡ. Không gian xung quanh như thoáng cái sụp đổ, một lực hút vô hình điên cuồng túm lấy hắn kéo xuống dưới, vô số kiếm ý dày đặc lẫm liệt từ bốn phương tám hướng ép về phía hắn!
Hắn hoảng hốt thất sắc, hai mắt lập tức đỏ bừng, toàn thân lập lòe ánh lửa!
Lập tức vận dụng lực lượng toàn thân, bứt ra lui lại!
Vừa rời chân khỏi khu đất trống, cảnh tượng đáng sợ lập tức biến mất, lực hút, kiếm ý đều như ảo giác. Viêm Phong kinh hãi nuốt nước miếng, ngọn lửa bùng lên khắp người cũng không dám thu lại, lòng còn sợ hãi nhìn căn nhà nhỏ giữa bãi đất trống đó.
“Đây là nơi tu luyện của một kiếm tu cường đại.” Mộc Hi chậm rãi đi tới bên người hắn, thản nhiên mở miệng nói: “Mỗi tấc đất ở nơi đây theo thời gian đều được kiếm ý của kiếm tu thấm vào, hung ác sắc bén, vạn vật đều không thể sinh trưởng. Mỗi khi ngươi bước lên một bước, kiếm ý cũng sẽ mạnh mẽ thêm một phần. Cuối cùng chỉ có hai kết quả, một là ngươi bị kiếm ý đánh tan, một cái còn lại là kiếm ý ở đây bị ngươi đánh tan.”
Viêm Phong sắc mặt trắng bệch. Từ khi tiến vào Tiểu Sơn giới qua khe hỗn độn tới nay, bọn họ đánh đâu thắng đó, hắn cũng chưa từng gặp phải sự chống cự quá mạnh mẽ, dẫn tới tong lòng mười phần coi thường đối với tu giả, cho rằng tu giả chẳng qua cũng chỉ vậy. Thẳng tới lúc này hắn mới bừng tỉnh kinh sợ, hóa ra cường giả trong tu giả lại kinh khủng như vậy!
Thái độ yên lặng tới khác thường của Viêm Phong khiến Mộc Hi mười phần thỏa mãn. Lần này nàng không chỉ cảnh tỉnh một mình Viêm Phong, nàng đã sớm phát hiện sự khinh địch tràn ngập trong đội ngũ. Việc này đối với đội tiên phong có trách nhiệm xâm nhập vào vùng địch là khuyết điểm cực kỳ trí mạng.
Đám thủ hạ phía sau nàng khiếp sợ nhìn căn nhà gỗ giữa khu đất hoang không một ngọn cỏ này.
Nàng xoay người, thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn trong mắt đám thuộc hạ đã bớt đi không ít, lúc này mới không đổi sắc mặt hỏi người trung niên: “Có mục tiêu nào đáng nghi ngờ không?”
Người trung niên cung kính nói: “Xem thời gian áo hiện ban ngày, thời gian đại nhân đó sống nhờ ở Vô Không kiếm môn là từ trước khi môn phái này mở rộng. Trước khi mở rộng, nhân số Vô Không kiếm môn cũng không nhiều. Nếu đại nhân này thi triển phương pháp sao hiện ban ngày, sợ là đại nhân đó trên người có thương tích. Nếu nhìn lại, khả năng đại nhân sống nhờ trên người tu giả kim đan rất thấp. Hiềm nghi lớn nhất là vài vị đệ tử thế hệ thứ hai.”
Mộc Hi không cắt ngang, nghe kỹ từng lời, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy ai đáng nghi nhất?”
“Vi Thắng!” Người trung niên không hề do dự nói.
“Vì sao?”
“Thiên phú của Vi Thắng xuất sắc nhất, có thể trợ giúp nhiều nhất cho vị đại nhân đó!”
Mộc Hi lắc đầu: “Ta ngược lại không nghĩ như vậy. Nếu ngươi thụ thương sống nhờ trên người một kẻ khác, ngươi sẽ nghĩ tới điều gì?”
Người trung niên nghe vậy trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Lấy thuộc hạ mà nói, đầu tiên là an toàn, thứ hai là có thể mau chóng khôi phục.”
“Ngươi nói không sai.” Mộc Hi nói: “Thiên phú của Vi Thắng cực mạnh, cũng được môn phái coi trọng nhất, chỉ hơi vô ý sẽ dễ dàng lộ ra chân tướng. Vì vậy sống nhờ trong cơ thể hắn không phải lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu là ta, ta sẽ chọn Tả Mạc hay La Ly. Không bị chú ý nhiều nhưu Vi Thắng lại có thể được cung ứng tài nguyên không tồi. Hơn nữa hai người này được coi trọng chắc chắn không bằng Vi Thắng, cho dù là khống chế hay dụ dỗ cũng dễ dàng hơn. ”
Trung niên nhân bội phục sát đất: “Đại nhân anh minh!”
“Vô Không Kiếm môn bây giờ ở đâu?”
“Nghe nói bọn họ đã dời đi Minh Đào giới.” Trung niên nhân đáp, hắn lộ ra vài phần ngượng nghịu: “Với thực lực của chúng ta chỉ sợ không thể đánh tới Minh Đào giới.”
Mộc Hi không tức giận, cười nói: “Minh Đào giới là trung giới, đương nhiên không phải nơi chúng ta có thể đánh tới. Đem tình báo ngươi có được cùng với dự đoán của chúng ta hợp thành một bản báo cáo gửi về là nhiệm vụ đã hoàn thành. Còn mọi chuyện tự nhiên sẽ có người đến xử lý.”
“Vâng!” Trung niên nhân cung kính đáp.
Sắc mặt Viêm Phong khôi phục lại như thường, hắn nghe thấy lời nói của Mộc Hi thì có chút không cam lòng: “Chúng ta đứng đây làm gì?”
“Chúng ta?” Mộc Hi cười khểnh: “Cũng lâu rồi, nên nghỉ thôi.”
Viêm Phong tức cười.
Tả Mạc cả người tràn đầy sức mạnh, thân thể mới gây cho hắn quá nhiều kinh hỉ lẫn xa lạ. Nhất là về phương diện luyện thể, tiến cảnh càng nhanh, không phí chút sức nào liền có đột phá cảnh giới tam sơn, giờ giơ tay nhấc chân liền cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, cảm giác tuyệt vời đến cực điểm.
Làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là ma văn được Bồ yêu khắc trên người, ở lần trọng tố thân thể này toàn bộ đã biến mất. Nhưng không biết vì sao, bên ngoài thân thể có thêm một ít hoa văn phù trận. Những hoa văn phù trận này không có cảm giác phiền phức như ma văn, lại tràn ngập vẻ đẹp phù trận.
Nhưng là những hoa văn này rốt cuộc có phải là phù trận hay không, Tả Mạc cũng chưa xác định. Cần có thời gian chậm rãi nghiên cứu.
Ngoại trừ luyện thể đột phá cảnh giới tam sơn, một thức khác đột phá chính là thần thông chậm chạp mãi không có tiến triển.
Thần thông của hắn có liên quan đến mắt, điều này cũng không phải do thân thể mới mà phát sinh biến hoá.
“Linh nhãn”!
Có thế bắt được linh khí lưu động, đó là công hiệu duy nhất của “linh nhãn”.
Hắn không thể thi triển “linh nhãn” liên tục trong thời gian dài, mắt sẽ đau không chịu nổi. Ngay cả như vậy, “linh nhãn” còn làm hắn kinh hỉ khó giải thích. Có lẽ đối với người khác thì “linh nhãn” như vậy là không đúng nhưng đối với hắn mà nói, “linh nhãn” như vậy là vô cùng thích hợp.
Nhất là trong nghiên cứu phù trận, có thể trực quan nhìn thấy linh khí chuyển động, quả thức giống như hổ thêm cánh!
Về giải thích thần thông có nhiều loại. Thiện tu cho rằng thiền định mà sinh thông tuê, thần thông đó là thông tuệ. Mà Bồ yêu đối với lời này thì cười nhạt, hắn cho rằng nguồn gốc của sức mạnh chính là sự giác tỉnh.
Nhưng có một điều mà cả hai người đều nhất trí chính là thần thông có thể phát triển được. Đáng tiếc là Tông Như hay Bồ yêu đều không biết tu thần thông như thế nào.
Tả Mạc cũng không sốt ruột, dù sao có một cách đơn giản mà ngu ngốc nhất chính là làm nhiều thành quen. Vừa có thời gian, hắn liền thi triển “linh nhãn” cho tới lúc đau không nhịn được mới dừng lại.
Lần này trọng tố thân thể khiến toàn diện tiến bộ. Ngoại trừ luyện thể và thân thông, các phương diện khác đều tiến bộ, cũng có chút không tầm thường.
Kinh mạch mới càng cứng cỏi, so với trước đây rộng hơn phân nửa. Cốt cách như ngọc, cứng hơn tinh cương. Cơ nhục như sắt, dẻo dai và cứng rắn.
Mỗi lần kiểm tra thân thể mới của mình, Tả Mạc không khỏi sinh tán thán. Khó mà giải thích, hắn đối với bia mộ thêm một phần kính nể. Thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, quả thực xứng đáng với câu: đổi trắng thay đen, quỷ thần khó lường!
Hắn không nghĩ ra được người nào lại có thủ đoạn như thế. Thủ đoạn như thế phá vỡ những gì hắn biết được.
Nhưng sự kính nể này hắn đặt sâu trong lòng, hắn mất ăn mất ngủ mà tu luyện. Bây giờ có điều kiện tuyệt hảo như này, nếu như hoang phí thì thật là lỗ lớn! Thiên phú mà thân thể mới có được nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn trước đây
Ngay khi Tả Mạc điên cuồng tu luyện thì Công Tôn Sai mang theo một đám tu giả bắt đầu điên cuồng mở rộng.
Trong ba tháng, Công Tôn Sai mang theo đám tu giả này trài qua bốn tràng khổ chiến!
Trong đó trận đánh gian khổ nhất thì ngay cả Ma Phàm Tạ Sơn cũng thụ thương, Công Tôn Sai cũng thiếu chút nữa bị giết.
Nhưng trận chiến này cũng khiến vẻ ngại ngùng của Công Tôn Sai giảm xuống, có chút điên cuồng hơn. Ngay khi thương thế mọi người vừa mới khỏi hắn, hắn liền mang theo mười lăm đơn vị chiến đấu đi hơn tám trăm dặm, tiêu diệt một thế lực, bắt hơn tám mươi tu giả làm tù binh.
Liên tục bốn tràng kịch chiến, số tu giả trong tay Công Tôn Sai nhanh chóng bành trướng, quy mô chưa từng có, đạt được bốn trăm năm mươi người, trở thành thế lực lớn nhất trong phương viên ba nghìn dặm quanh đó.
Hung danh của “mẹ trẻ” nhanh chóng được truyền bá ra. Thế lực thần bí này biểu hiện ra sức mạnh công kích mãnh liệt làm cho người khác mở mắt. Những trận chiến kịch liệt khiến người nào cũng rõ ràng đội ngũ này không phải là những kẻ thiện lương gì.
Trong phương viên ba nghìn dặm, những tu giả rải rác tất cả đều bị Công Tôn Sai quét sạch không còn, một người cũng không tha. Nói cách khác, trong khu vực to lớn này trừ Công Tôn Sai bọn họ thì những địa phương khác không có một bóng người.
Nhưng chiến thắng liên tiếp cũng không làm Công Tôn Sai cảm thấy vui vì hắn nghe được một tin tức.