Chương 407: Ứng chiến.
“Thật lớn mật! Thật lớn mật!”
“Phế vật! Phế vật…”
“Giết hắn! Giết hắn!”
Hộ vệ nghe thấy tiếng rít gào trong phòng quân đoàn trưởng, sau đó âm thanh của một đồ vật gì đó nện xuống mặt đất vỡ vụn, hắn không khỏi co đầu lại, nhớ tới lần trước trong phòng đầy thịt nát, trái tim hắn co rút lại.
Đại nhân tức giận, thực là đáng sợ!
Hơi thắc mắc, người nào lại làm cho đại nhân tức giận như thế chứ?
Những ngày qua, quân đoàn Hậu Thổ từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong vui sướng. Bây giờ nói tới quân đoàn Hậu Thổ, ai không nói tốt! Mọi người đều cảm thấy vạn phần vinh quang, nghe nói mấy ngày tới sẽ có cao tầng của quân đội tới thăm.
Không biết tên gia hoả đui mù nào muốn chết nữa?
Trong lòng hộ vệ âm thầm chửi bới, không đợi hắn nghĩ ngợi, một thân ảnh từ trong phòng đi ra. Là đại nhân! Hắn rùng mình sợ hãi, vội vàng hành lễ, nhưng mặt đại nhân trầm như nước, đầu không ngẩng lên.
Ai ya, có việc lớn rồi…
-------------------------
“Tên gia hoả này” mặt Cơ Thành căng ra, một lúc lâu sau mới tiếp tục lắp bắp nói: “Điên rồi sao? Quá… quá bá đạo! Quá kiêu ngạo…”
Cơ Lệ Ngữ như không nghe thấy, nàng đang ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi đang giơ ngón tay chỉ về bản thân trong yêu tần. Người trẻ tuổi bên trong yêu tần, ánh mắt như kiếm, không chút nào lùi bước, ngón tay duỗi thẳng là chiến thư trực tiếp nhất!”
“Quá khùng rồi!” Cơ Thành lắc đầu thì thào, hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa: “Quá… Quá điên rồ!”
Mất một lúc Cơ Thành đang ngơ ngác và Cơ Lệ Ngữ đang thất hồn lạc phách mới tỉnh lại, nhất thời cả hai rơi vào trầm mặc, bọn họ không biết nên nói cái gì cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm tình của bản thân lúc này.
Một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi công khai khiêu chiến với một quân đoàn trưởng!
Sự tình điên cuồng như thế ở trong lịch sử chưa từng xuất hiện nhưng hôm nay lại xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
“Lão tỷ, ngươi nói Ngọc Hành có ứng chiến hay không?” Cơ Thành đột nhiên hỏi Cơ Lệ Ngữ.
Cơ Lệ Ngữ vô thức cắn chặt môi: “Nhất định rồi.”
“Đúng vậy!” Giọng Cơ Thành đầy phức tạp: “Ngọc Hành nhất định sẽ ứng chiến! Tiếu Ma Qua nhất định đã dự tính Ngọc Hành sẽ ứng chiến. Thực sự là… điên cuồng!”
Hắn lặp đi lặp lại mấy lần “điên cuồng”, giống như chỉ có từ này mới có thể biểu đạt được tâm tình của hắn lúc này.
“Chúng ta đều đánh giá quá thấp hắn.” Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ khôi phục lại vẻ linh hoạt trí tuệ hàng ngày, nàng lạnh lùng nói: “Tiếu Ma Qua dám đưa ra khiêu chiến như vậy nhất định là có điểm dựa vào.”
Cơ Thành liên tục gật đầu, nếu như trước đây hắn còn khinh thường lời nói và hành động của Tiếu Ma Qua, nhưng lúc này hắn đã bội phục. Hung hăng bá đạo khiêu chiến như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người kích động, đừng nói hắn không làm được mà ngay cả tưởng tượng hắn cũng không dám!
Bất luận là Tiếu Ma Qua thắng hay thua, lúc này Cơ Thành đã bị sự bá đạo và dũng khí đó thuyết phục.
Trong vô thức, Tiếu Ma Qua trở thành thần tượng của Cơ Thành, ngay cả Cơ Thành cũng không ý thức được điều đó. Hắn gấp giọng hỏi: “Lẽ nào Tiếu Ma Qua có thể đánh thắng Ngọc Hành?”
“Tiếu Ma Qua dù có lợi hại như nào nhưng nếu quyết đấu thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngọc Hành. Nhưng” mắt Cơ Lệ Ngữ chớp động, anh khí bức người: “Bọn họ so đấu tám chín phần là cờ Dịch Chiến. Tiếu Ma Qua chê bai chính là trình độ làm tướng của Ngọc Hành, Ngọc Hành muốn rửa sạch điều này nhất định phải bắt đầu từ đây, mà cách duy nhất có thể so đấu tự nhiên chính là cờ Dịch Chiến.”
“Lẽ nào Tiếu Ma Qua lại là một chiến tướng lợi hại?” Cơ Thành há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.
“Tám chín phần mười là thế!” Cơ Lệ Ngữ lẩm bẩm: “Hắn nếu có thể đưa ra khiêu chiến, không có nắm chắc phần thẳng tuyệt đối sẽ không phát ngôn bừa bãi. Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng, nếu nói nắm chắc phần thắng thì chỉ có thể là…”
“Hoàng kim chiến tướng!” Cơ Thành thất thanh hô lên, hắn cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Trảm liên tiếp hai mươi sáu yêu, trọng định một ngục, điều này nói lên thực lực cá nhân cường hãn của Tiếu Ma Qua. Với tuổi đời của Tiếu Ma Qua đã khiến Cơ Thành cảm thấy kinh ngạc, bây giờ lão tỷ đột nhiên nói với hắn, Tiếu Ma Qua còn là một hoàng kim chiến tướng!
Quá khủng… Quá khủng rồi…
“Không có khả nắng! Không có khả năng!” Cơ Thành vô thức thì thào, hắn cảm thấy như đầu muốn nứt ra, thế nào có khả năng chứ? Quá hoang đường rồi! Một tên gia hoả không khác hắn là mấy, không những thực lực cá nhân cường hãn còn là một gã hoàng kim chiến tướng, thế đạo điên rồi sao? Hoàng kim chiến tướng cũng thành rau bán bên đường sao?
Đầu hắn ong ong, nhưng giọng nói của lão tỷ đầy chắc chắn, điều đó khiến hắn không tự chủ mà tin tưởng. Mỗi khi lão tỷ dùng ngữ khí như vậy để đưa ra kết luận gì đó, trên cơ bản kết quả không sai khác lắm. Từ nhỏ đến lớn, đều là như thế!
Thế nào có khả năng…
Bỗng nhiên, Cơ Thành cảm thấy thất bại nặng nề, trong lòng tràn ngập cay đắng. So sánh với Tiếu Ma Qua, hắn cảm thấy mình giống như lợn, chênh lệch giữa hai bên khiến hắn không đủ dũng khí để đứng dậy.
Cơ Lệ Ngữ chú ý tới sắc mặt của đệ đệ, nàng nao nao hiểu ra, nhẹ nhàng nói: “Tỷ cảm thấy có rất nhiều người ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi.”
“Nghĩ sao điều gì?” Cơ Thành vẻ mặt mờ mịt.
“Thân phận của Tiếu Ma Qua đến giờ vẫn là bí ẩn, rất nhiều người cho rằng hắn xuất thân bần hàn, không có căn cơ.” Cơ Lệ Ngữ lắc đầu nói: “Bây giờ xem ra, suy đoán này quá sai lầm. Tiếu Ma Qua không những không phải xuất thân bần hàn, lai lịch của hắn tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ rất có địa vị!”
“Vì sao?” Cơ Thành vẫn không vì thế mà hồi phục tinh thần.
“Xuất thân bần hàn cũng có thể xuất ra yêu thuật lợi hai nhưng nếu là chiến tướng thì có khả năng xuất thân phổ thông không? Tiếu Ma Qua hoặc là xuất thân cao quý hoặc là có danh sư chỉ điểm!” Cơ Lệ Ngữ giải thích.
“Đúng rồi!” Cơ Thành bừng tỉnh.
“Xuất thân của đối phương không những cao quý hơn so với Cơ gia chúng ta mà bối cảnh còn sâu xa hơn!” Cơ Lệ Ngữ nói.
Cơ Thành bừng tỉnh, sắc mặt tốt hơn chút, những điều vừa rồi khiến hắn cảm thấy công bằng hơn rất nhiều.
“Thật sự rất mong đợi!”
------------------------------
“Thế nào? Biểu hiện của ta không tệ chứ?” Tả Mạc đắc ý hỏi Vệ.
Vệ mỉm cười: “Rất không tệ!”
Bây giờ Tả Mạc không bị vẻ khiêm tốn ôn hoà bên ngoài của Vệ lừa dối nữa. Trước mặt kẻ âm hiểm xảo trá như Bồ yêu, Vệ quả thức là người yêu hoà bình, Vệ đạo sĩ kiên định với tín ngưỡng của mình. Nhưng Tả Mạc thông qua lần này phát hiện ra, trong ba người, mánh khoé bịp người của Vệ mới là cao minh nhất.
Chính khí lẫm liệt, ra vẻ đạo mạo…
Cho dù là chém gió tán phét nhưng ánh mắt Vệ vẫn tràn ngập sự chân thành. Tả Mạc rất hoài nghi, không biết trên người hắn có những mánh khoé nào nhưng khẳng định mặt hắn luôn tỏ vẻ chân thành.
Tên gia hoả này, chính là một thần côn!
Nhưng cũng không thể không nói, trải qua sự chỉ điểm của Vệ, Tả Mạc biểu diễn vô cùng hoàn mỹ.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?” Tả Mạc hiếu kì hỏi Bồ yêu: “Lẽ nào muốn ta đi đánh một trận với hắn?”
“Không cần không cần.” Trên mặt Bồ yêu lộ ra vẻ cực kì đắc ý, tiếp theo cười thần bí: “Ngươi rất nhanh sẽ biết!”
------------------------------
Sự kiện Tiếu Ma Qua công khai khiêu chiến Ngọc Hành càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhất là yêu thuật kí lục ghi lại việc hắn một chọi bốn được truyền bá rộng rãi. Sau khi xem toàn bộ quá trình chiến đấu, rất nhiều người đối với nhận định của Tiếu Ma Qua rất tán thành. Đích xác, theo yêu thuật kí lục thì biểu hiện của bốn gã chiến yêu thật sự không đáng để biểu dương.
Biểu diễn dõng dạc lúc trước của Ngọc Hành thoáng cái đã bị yêu thuật kí lục này làm thay đổi.
Những lời đồn đại về quân đoàn Hậu Thổ ngày càng nhiều, cái gì là quân đoàn Hậu Thổ mục không chịu nổi, cái gì là thân phận hoàng kim chiến tướng của Ngọc Hành có vấn đề, vân vân.
Lúc này Ngọc Hành vô cùng hiểu rõ cảm giác rơi từ trên thiên đàng xuống địa ngục như nào.
Mà cao tầng quân đội trước đây luôn biểu dương hắn đã thay đổi thái độ, ngữ khí trở nên nghiêm khắc. Lần này, đứng ra răn dạy đều là những lão tướng đã thành tinh. Xuất sắc như nào họ không biết, nhưng trình độ quân đoàn giảm sút, chiến đấu kém cỏi là điều họ căm thù tới tận xương tuỷ.
Huống hồ, tiền tuyến vừa bại trận. Thậm chí có người suy đoán quân đoàn Liệt Hoả và Băng Sương toàn bộ bị tiêu diệt cũng bởi hủ hoá giống như quân đoàn Hậu Thổ, không chịu nổi một trận đánh.
Áp lực trên lưng Ngọc Hành tăng nhanh.
Càng ngày sắc mặt hắn càng âm trầm, cháu trai Ngọc Tử Châu bị hắn ném đi thật xa, bầu không khí từ trên xuống dưới quân đoàn Hậu Thổ đầy áp lực. Cay độc như Ngọc Hành biết rõ nếu như đối phương dám khiêu chiến khẳng định đã có sự chuẩn bị. Hắn rất rõ ràng, bất luận hắn thắng hay bại hắn cũng không đạt được điều gì.
Hắn thắng, đối thủ chỉ là một thiếu niên, thắng kẻ không biết gì đương nhiên không có gì để khoác lác.
Nhưng nếu hắn thua…
Kết quả này hắn không dám tưởng tượng!
Kế thật độc!
Sắc mặt Ngọc Hành tái mét.
Hồi lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đằng đằng sát khí, từ trong miệng hắn rít lên hai chữ: “Ứng chiến!”
Ngày thứ hai, một trận cờ Dịch Chiến thật lớn được bày ra ở bàn cơ hoang thú.
Toàn bộ địa hình của cuộc cờ Dịch Chiến này là do đại sư cờ Dịch Chiên Hà Vĩnh tự mình thiết kế. Vì bố trí thế cục này, yêu thuật phủ trứ danh Lăng Uy đã điều động một lượng lớn lão sư và mất tròn ba ngày mới hoàn thành.
Một ván cờ Dịch Chiến trước nay chưa từng có.
----------------------------
Công Tôn Sai nuốt vào một khoả sát hồn thú châu, thôi động tâm pháp, không ngừng từ sát hồn thú châu hấp thu thần hồn bổn nguyên.
Bây giờ tâm pháp của hắn đã cơ bản thành hình, uy lực cũng bắt đầu được hiện ra, nhất là khi chỉ huy chiến đấu, hắn căn bản không cần thông qua bất luận pháp bảo nào đã có thể đem ý nghĩ của bản thân truyền đạt tới mỗi gã chiến sĩ.
Tâm pháp lưu chuyển không ngừng, tâm thần hắn thủy chung duy trì sáng suốt, điều này đối với một gã chiến tướng mà nói là rất trọng yếu.
Đột nhiên trình độ tăng mạnh không khiến hắn cảm thấy vui sướng, vừa nghĩ tới thất bại lần trước khiến hắn cảm thấy uất ức không thôi.
Hiện tại hắn hạ quyết tâm muốn khiên chiến lại với lão gia hoả kia!
Lần này nhất định phải đánh bại hắn!
Giống như mọi ngày tiến nhập cờ Dịch Chiến, hắn không chút sợ hãi hướng đối phương khiêu chiến. Trước đây mỗi lần chỉ cần hắn đưa ra khiêu chiến, đối phương không chút do dự mà bắt đầu cuộc chiến.
Nhưng hiện tại ván cờ vẫn chưa bắt đầu, Công Tôn Sai nhíu mày. Đúng lúc này, một âm thanh vang lên bên cạnh hắn: “Có một ván cờ mới, có dám thử hay không?”
Ván cờ mới? Quản gì cờ mới hay cờ cũ! Đánh đi!
Công Tôn Sai bị điều này hấp dẫn nói ra một câu.
“Tới đây!”