Chương 463: Quái vật gì vậy.
Trước mặt Tả Mạc bày một tờ giấy màu vàng đen, trên tờ giấy đầy phù văn vang kim cỡ con nòng nọc, huyền ảo khó lường.
Trên tờ giấy vàng đen lơ lửng một hình người cao cỡ một thước, hiển nhiên là Hắc Kim Phù Binh!
Thần thức Tả mạc như một lớp váng dầu, dán sát vào tờ giấy phù này, con mắt ngay cả nháy một cái cũng không dám nháy, một lúc sau, trên trán đã phủ đầy mồ hôi hột.
Một dòng hỏa tuyến vô cùng nhỏ theo đầu ngón tay hắn bay lên tờ giấy phù, lặng lẽ uốn lượn dọc theo giấy phù.
Tả Mạc đang thử chữa trị phù binh Hắc kIm.
Hắc Kim Phù Binh chằng khác nào con gián bất tử khiến Tả Mạc thèm nhỏ dãi, có điều một đao của hắn vẫn khiến Hắc Kim Phù Binh bị thương tổn, hắn không ngừng thử đủ mọi cách để chữa trị phù binh Hắc Kim. Cũng may tìm được trên người Cổ Hương Thiên ngọc giản có ghi chép tỉ mỉ phương pháp luyện chế Hắc Kim Phù Binh, sau vài lần thử nghiệm, Tả Mạc cũng tìm được bí quyết.
Thân có Đại Nhật Văn Diễm, Tả Mạc có ưu thế đối với việc luyện chế pháp bảo.
Thực lực Cổ Hướng Thiên về mặt luyện chế giấy phù quả thực vô cùng lợi hại, song trong tay hắn lại chẳng dư dả gì, điểm này từ những thứ hắn lưu lại cực ít có thể thấy rõ. Tả Mạc lúc đó vốn cho rằng có thể cướp được không ít chiến lợi phẩm, nào ngờ chẳng được mấy món.
Hắc Kim Phù Binh là đòn sát thủ trên tay Hướng Thiên, tổn hao vô số tâm huyết của hắn, song tài theo Tả Mạc thấy vẫn tương đối thấp.
Tin tức Cổ Hướng Thiên lưu lại trong ngọc giản cũng chứng minh điểm này, lúc đó có vài loại tài liệu hắn tìm không ra, bất đắc dĩ dành dùng tài liệu có tính chất tương tự để thay thế, điều này cũng khiến Hắc Kim Phù Binh được luyện chế ra kém lý tưởng của hắn không ít, khiến hắn tiếc nuối không thôi.
Thế nhưng Cổ Hướng Thiên thiếu thốn tài liệu song đối với Tả Mạc mà nói lại không thành vấn đề!
Hắn thu được một lượng lớn tài liệu cấp cao ở chiến trường Phong Tuyệt, trong đó bao gồm cả Kim Lưu sa với số liệu kinh người, mà Hắc Kim Phù Binh lại cần loại tài liệu này nhất. Còn điều Cổ Hướng Thiên tiếc nuối nhất là không tìm được tài liệu có linh tính thì trên tay Tả Mạc lại có quá nhiều, đám mảnh nhỏ đồ đằng xếp đống thành ngọn núi nhỏ ở chỗ Bao Dịch.
Theo biến hóa của thần thức và linh lực, thân thể Tả Mạc phảng phất như bị vô số sợi tơ nhỏ rung động, không tự chủ được mà rung lên kịch liệt.
Cảm giác thật cổ quái nổi lên trong lòng Tả Mạc.
Hắn đã bắt đầu quen dần với biến hóa của tam lực hợp nhất, hơn nữa tìm tòi ra rất nhiều điểm thần diệu. Tỷ như khống hỏa khi luyện khí, chủ yếu cần dùng là thần thức và linh lực, song hắn lại có thể thông qua thống chế cơ thịt trong cơ thể mà tăng mạnh thần thức và linh lực.
Bây giờ tam lực của Tả Mạc mới miễn cưỡng được coi là hợp nhất.
Chỗ tốt mang tới thật rõ ràng, nếu luận tinh thuần có thể không bằng tu giả tu luyện linh lực, song nếu tác chiến lâu dài, người khác đều kém xa hắn.
Trên giấy phù uốn lượn từng sợi Đại Nhật Văn Diễm rất nhỏ, hóa thành vô số ngọn lửa cực nhỏ, chúng như bị Hắc Kim Phù binh thu hút, từ từ rời khỏi lá bùa, lao về phía Hắc Kim Phù Binh.
Phù văn trên người Hắc Kim Phù Binh đột nhiên sáng lên như bị thiêu đỏ.
Tả Mạc không dám chậm trễ, Kim Lưu sa đã sớm chuẩn bị tốt, giơ tay lên, vẩy về phía Hắc Kim Phù Binh. Hắc Kim Phù Binh như khối nam châm, lập tức hút lấy toàn bộ Kim Lưu sa, ngay lúc này, ngọn lửa vụn kia cũng quấn lên Hắc Kim Phù Binh.
Phù văn toàn thân Hắc Kim Phù Binh đột nhiên tỏa ra ánh sáng gai mắt, nó sáng rực như vầng thái dương.
Tả Mạc cảm thấy con mắt như bị kim châm, nhưng hắn không dám nhắm mắt, trên tay lại nhiều thêm một mảnh đồ đằng.
Mảnh đồ đằng này lớn chừng bàn tay, bên trên có khắc một ký hiệu với phong cách cổ xưa. Tả Mạc không biết ký hiệu này là gì, hắn từng hỏi Bồ yêu và Vệ, cả hai cũng không biết.
Song mảnh đồ đằng này là một trong những mảnh xuất sắc nhất trong tay hắn, Tả Mạc lần này đã quyết tâm bỏ vốn.
Hắn do dự một chút rồi đưa mảnh đồ đằng vào trong quầng sáng.
Ầm!
Ánh sáng của quầng sáng tăng vọt, Tả Mạc chỉ cảm thấy da dẻ toàn thân như bị vô số gai nhọn đồng thời đâm trúng, hắn thầm kinh hoảng, vội vàng nhắm mắt lại.
Quầng sáng biến ảo bất định, dường như bên trong đang rung động không ngừng!
Tả Mạc đột nhiên phát hiện thần thức của hắn không ngờ lại không cách nào tiến vào trong quầng sáng, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Có chuyện gì vậy?
Tả Mạc đã nhắm mắt lại, không phát hiện phù văn trên giấy phù như sống lại, không ngừng lưu chuyển.
Biến hóa này diễn ra trong suốt sáu canh giờ, trong sáu canh giờ này, Tả Mạc không dám buông lỏng chút nào. Có điều, cũng may là quầng sáng dường như không hứng thú với linh lực của hắn, hắn không cần rót linh lực vào. Điều này cũng khiến hắn thả lỏng một chút, linh lực luôn luôn là khuyết điểm của hắn, cho dù hiện tại tam lực hợp nhất, có thể bù đắp việc linh lực không đủ ở một mức nhất định, song đối với việc luyện khí mà nói, hắn vẫn nghèo rớt mùng tơi.
Quầng sáng đần dần tối đi, trái tim Tả Mạc cũng dần dần ép lên cổ họng.
Còn tới khi thấy rõ hình dáng của Hắc Kim Phù Binh, lập tức sửng sốt.
Hắc Kim Phù Binh thay đổi rất nhiều, toàn thân từ màu đen hóa thành màu vàng kim đậm, phù văn toàn thân biến mất. Song khiến Tả Mạc kinh ngạc lại là tướng mạo của Hắc Kim Phù Binh – không ngờ lại giống hắn như đúc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sao lại giống hệt mình chứ?
Cổ quái!
Ngay lúc Tả mạc mờ mịt khó hiểu, lại chỉ thấy Hắc Kim Phù Binh trước mặt đột nhiên mở mắt.
Ầm!
Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu óc ông lên, như bị một cái búa tạ gõ vào. Một khí tức cổ đại hoang dã lấy Hắc Kim Phù Binh làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán!
Trong thời gian choáng váng, Tả Mạc nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của Vệ: "Mau! Hiến tế!"
"Hiến tế?" Còn không khôi phục lại tinh thần tứ au cơn trùng kích, Tả Mạc mờ mịt khó hiểu.
"Dùng Kim Giáp vệ!" Vệ không hề do dự nói.
Tả Mạc lúc này mới tỉnh lại: "Kim Giáp vệ?" Có điều hắn cũng biết lúc này không phải lúc hỏi kỹ, vội vàng tới luống cuống tay chân, gọi Kim Giáp vệ ra.
Khi Kim Giáp vệ khôi ngô xuất hiện trước mặt Hắc Kim Phù Binh, hai mắt Hắc Kim Phù Binh lóe lên hai luồng sáng, chỉ thấy Kim Giáp vệ không chịu khống chế bay thẳng về phía Hắc Kim Phù Binh, khi chúng nó bay tới trước mặt Hắc Kim Phù Binh lập tức thu nhỏ lại.
Cảnh tượng kế tiếp khiến Tả Mạc ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy Hắc Kim Phù Binh bỗng nhiên mở miệng, những Kim Giáp vệ nho nhỏ kia không ngờ lại bay thẳng vào miệng nó.
Khi chúng bay tới bên mép Hắc Kim Phù Binh, thân thể đã thu lại nhỏ như hạt đậu tương.
Hắc Kim Phù Binh há miệng nuốt sạch tất cả Kim Giáp vệ vào bụng!
Hắc Kim Phù Binh nuốt xong Kim Giáp Vệ lập tức yên tĩnh lại, khí tức cổ đại hung tàn kia cũng nhanh chóng thu liễm trở về, nó im lặng lơ lửng trên tờ giấy phù.
Con mắt của nó lại nhắm lại, từ từ hạ xuống.
Khi rơi xuống giấy phù Hắc Kim, nó vãn tiếp tục hạ xuống, giấy phù Hắc Kim như một cái hang lớn nuốt được tất cả, từng chút từng chút một cắn nuốt Hắc Kim Phù Binh
Nó từ từ chìm vào trong giấy phù Hắc Kim.
Ánh sáng của giấy phù Hắc Kim tan hết, yên lặng bất động.
Đây... đây là chuyện gì?
Tả Mạc trợn tròn hai mắt!
oOo
"Ba mươi viên tinh thạch cấp năm mà dám mời ta giết người? Hóa ra Trữ Nhất ta chỉ giá trị có ba mươi viên tinh thạch cấp năm!" Khuôn mặt Trữ Nhất đầy vẻ trào phúng, giọng điệu bất thiện tới cực điểm.
Trữ Nhất hai mắt hẹp dài, ngồi yên, cánh tay buông xuối xuống đầu gối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào ông chủ Hứa.
Ông chủ Hứa lập tức biến sắc, lòng thầm hối hận bản thân mình nhất thời xung động, ôm lấy công việc đòi mạng này. Trữ Nhất hỉ nộ vô thường, giết người như cỏ rác, nếu đối phương không hài lòng, vậy mạng mình tuyệt đối khó mà giữ được. Hơn nữa nghe giọng điệu Trữ Nhất hiển nhiên trong lòng đang tức giận, nỗi sợ lan dần trong lòng ông chủ Hứa, hắn không khỏi run lên cầm cập.
"Đại nhân thứ tội... Đại nhân thứ tội... tiểu nhân không hiểu chuyện... tiểu nhân không hiểu chuyện..."
Song ngay lúc này, người mặc áo xanh bên người Trữ nhất mỉm cười nói: "Trữ huynh việc gì phải chấp nhặt với đám người này! Bọn họ chẳng qua chỉ là con kiến hôi thôi, giết cũng chỉ bẩn tay Trữ huynh."
Trữ Nhất sắc mặt hơi nguôi đi, nói: "Khiến Lê huynh cười chê rồi."
Người trẻ tuổi được gọi là Lê huynh phất tay với ông chủ Hứa, nói rất hòa nhã: "Ngươi tạm thời lui ra đi."
Ông chủ Hứa như được đại xá, lập tức trốn ra ngoài.
"Chẳng lẽ Lê huynh có suy nghĩ gì?" Trữ Nhất hiếu kỳ hỏi, vừa rồi hắn đã ngửi được chút bất thường từ trong hành động của đối phương.
"Tiểu đệ quả thật có việc cầu Trữ huynh." Thanh niên họ Lê thần sắc thản nhiên nói.
Trữ Nhất có thểhoành hành không cố kỵ tất nhiên không phải kẻ ngu ngốc, lập tức phản ứng lại, không khỏi kinh ngạc nói: "Đám người này không ngờ lại mời được Lê huynh tới nói giúp cơ đấy?"
Thanh niên họ Lê mỉm cười, không giải thích, ôn hòa nói: "Thật chẳng dám giấu, tiểu đệ đã sớm chú ý tới đám người Quy đảo này. Đám người này lai lịch cực kỳ thần bí, tới giờ vẫn chẳng hé lộ chút gì. Có điều đám kiếm tu này thực lực quả không tầm thường, đừng nói chiến bộ bình thường, cho dù là những chiến bộ thành danh trong bản giới, sợ rằng cũng chưa chắc thắng nổi. Song cho dù điều tra ra sao cũng không được, lần này nếu đã gặp, vậy phiền Trữ huynh dò xét thử ngọn nguồn của bọn họ."
"Ai, Quy đảo này chẳng biết có đức hạnh với năng lực gì, không ngờ lại lọt được vào mắt xanh của Lê Huynh cơ đấy?" Trữ Nhất chỉ thản nhiên cười, khuôn mặt chẳng hề có chút hung dữ nào.
Thanh niên họ Lê kia chỉ mỉm cười, lấy ra một cái kính bát quái.
"Bát Quái Nguyên kính này không phải pháp bảo quá tốt, song lại có diệu dụng tĩnh tâm ngưng thần, hóa giải huyết lệ, nếu Trữ huynh có thể giúp việc này, tấm Bát Quái Nguyên kính này sẽ là của Trữ huynh."
Trữ Nhất hơi rung động, pháp bảo thành danh của hắn là Huyết Sát Tu La tán. Pháp bảo này uy lực vô cùng song khí tức huyết sát rất nặng, dần dà tâm tính cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu có tấm Bát Quái Nguyên kính này, việc tu luyện của hắn sẽ thu đuợc lợi ích không nhỏ.
Trong lòng hắn cũng thầm nghi ngờ, sao đối phương lại coi trọng Quy đảo như vậy?
Lẽ nào trong đó còn có gì che dấu?
Tấm Bát Quái Nguyên kính này rất tốt, nhưng nếu vì nó mà rước lấy phiền toái lớn, vậy thật không đáng.
Như nhận thấy sự nghi ngờ của Trữ Nhất, thanh niên họ Lê mỉm cười nói: "Trữ huynh không cần suy nghĩ nhiều, đám kiếm tu kia tuy thực lực không tồi, song chắc chắn không phải xuất thân từ Côn Luân. Tiểu đệ cũng chỉ định dò xét ngọn nguồn của họ, không có ý gì khác."
Bị đối phương nói trúng tim đen, Trữ Nhất cũng không để ý. Chỉ cần không phải Côn Luân, hắn cũng chẳng sợ, cười ha hả: "Có thể cống hiến sức lực thay Lê huynh là vinh hạnh của Trữ Nhất, cứ quyết định như vậy đi."
"Trữ huynh thật trượng nghĩa." Thanh niên họ Lê khen ngợi một câu, rất thức thời dâng tấm Bát Quái Nguyên kính lên.
Trữ Nhất vuốt ve Bát Quái Nguyên kính, chỉ cảm thấy tâm tình thuần tĩnh, linh hoạt kỳ ảo khó tả, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.