Chương 473: Một đòn trí mạng.
Điền Dạ cảm thấy cực kỳ không tốt, luồng khí đen này không biết do pháp bảo gì luyện chế thành, cực kỳ nồng đậm. Trước mắt chỉ thấy tối đen, giơ tay ra không thấy năm ngón, hắn có thể cảm thụ rõ ràng sự khẩn trương của đám hộ vệ xung quanh.
Đòn tấn công kế tiếp nhất định sẽ vô cùng mãnh liệt.
Luồng sóng do vô số kiếm mang tạo thành kia, tuy nhìn qua thật mềm mại, song cũng đã đủ khiến hắn cực kỳ lo lắng. Chiến bộ của hắn trọng công nhẹ thủ, lúc bình thường tu luyện chiến trận phòng ngự Thiên Quỷ Thủ Trận cũng không phải chiến trận phòng ngự xuất sắc, hắn rất nghi ngờ, liệu Thiên Quỷ Thủ Trận có thể chống đỡ thế công cường đại đó bao lâu.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện hao binh tổn tướng, nếu không có màn khói đen này...
Tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng chắc chắn không nhiều, hắn tự tin tuyệt đối với sự chỉ huy của mình. Hơn nữa, khiến hắn cảm thấy càng thêm kinh ngạc là Hạo Quang Bảo Kính không ngờ lại không chút tác dụng với màn khói đen này!!
Hạo Quang Bảo Kính là pháp bảo quan trọng nhất trên người hắn, cũng là món pháp bảo cấp sáu duy nhất trên người hắn, nó có thể phá giải ảo thuật, có thể thấy rõ cảnh vật ở ngoài ngàn dặm, có thể xưng kfy bảo. Chiến bộ Điền Dạ có thể sống sót ở Đô Thiên Huyết Giới, công lao rất lớn là ở Hạo Quang Bảo Kính.
Song pháp bảo hắn dùng mười lần đều chẳng sai lầm đó, giờ không biết xảy ra chuyện gì mà cứ như mất đi hiệu lực. Lúc trước bị đại trận trên đảo quấy rầy, hắn không cách nào dò xét tình hình trên đảo. Giờ gặp màn khói đen này, Hạo Quang Bảo Kính cũng không có chút phản ứng, thậm chí khiến Điền Dạ nghi ngờ, liệu có phải nó bị hỏng hay không.
Màn khói đen này chắc là một loại pháp bảo tương đối đặc thù.
Điền Dạ suy nghĩ tong đầu, song lực chú ý vẫn đặt ở cơn sóng kiếm mang đang nhanh chóng đánh tới! Từng đi qua Đô Thiên Huyết Giới, hắn cũng đã thấy qua rất nhiều pháp bảo kỳ kỳ quái quái, pháp bảo kỳ quái hơn thế này cũng từng gặp qua, tất nhiên không quá mức kinh ngạc.
Đột nhiên, bên cạnh hắn truyền tới một tiếng kêu rên rất nhỏ.
Có điều nó cũng không khiến Điền Dạ chú ý, cơn sóng kiếm mang đang rít lên ầm ầm, như sấm sét ép tới, cả bầu trời như đang run lên lẩy bẩy!
Dưới thanh thế kinh khủng đó, không ai chú ý tới trong màn khói đen thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên.
Thần kinh mọi người đều căng thẳng, Thiên Quỷ Thủ Trận vận chuyển tới cực hạn!
Người đầu tiên phát hiện có điểm bất ổn cũng là Điền Dạ, rất nhanh chóng, sắc mặt hắn lại thay đổi! Không hay rồi! Có kẻ ám toán!
Mùi máu tươi mơ hồ trong màn khói đen như chứng minh suy đoán trong lòng hắn, Điền Dạ không sợ trời chẳng ngại đất lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, con ngươi trợn tròn, đầy vẻ không dám tin tưởng và kinh hãi!
Thiên Quỷ Thủ Trận! là Thiên Quỷ Thủ Trận nói cho hắn!
Là chủ tướng cua chiến bộ, tất cả biến hóa trong chiến trận đều tụ tập vào hắn. Vừa rồi hắn vô ý phát hiện, uy lực của Thiên Quỷ Thủ trận không ngờ lại nhỏ hơn một nửa so với lúc bình thường! Điều này khiến hô hấp của hắn suýt nữa ngưng bặt, không thể nào!
Hắn không phải kẻ vô năng, có thể ngồi lên vị trí này đều là dựa vào bản lĩnh chân thực. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu rõ tất cả, cơ hồ ngây ra tại chỗ!
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, chiến tu trong chiến bộ còn tham gia Thiên Quỷ Thủ Trận đã chỉ còn hai phần ba so với lúc bình thường!
Sao lại như vậy được?
Hắn gần như kông dám tin vào kết quả này!
Chiến bộ trong tay hắn là do hắn tự mình lựa chọn, xây dựng thành, cũng do hắn đưa tới Đô Thiên Huyết Giới, hao hết ngàn vạn khổ ải mới mang về đến Vân Hải giới! Những thuộc hạ này tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, không ai hiểu rõ hơn hắn, bọn họ sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm trí mạng ngay thời khắc then chốt này!
Khả năng duy nhất là một phần ba chiến tu đã gặp phải ám toán từ lúc nào không hay!
Lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, đám khói đen này không phải chỉ là để che dấu tầm mắt bọn họ! Nó có thể ẩn giấy sát khí!
Song ngay lúc này, hộ vệ vẫn bảo vệ sát bên người hắn run lên, thân thể lập tức vô lực ngã xuống.
"A Dũng!" Điền Dạ kinh hãi hét lên, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, khói đen trước mắt nồng nặc như thực chất, như ẩn dấu một con mãnh thú không muốn ai biết, lúc nào cũng có thể lặng lẽ cắn nuốt sinh mang người khác.
Tiếng kêu kinh hãi của Điền Dạ cũng không khiến các chiến tu khác chú ý, vì có kiếm mang!
Tiếng rít của cơn sóng kiếm mang che phủ tất cả, như vô số yêu thú hung ác rít gào, như thủy triều đánh về phía bọn chúng, điên cuồng khát máu!
Keng keng keng!
Đối diện với cơn sóng kiếm ý kinh khủng vô cùng này,. ánh sáng của chiến trận phòng ngự trở nên yếu ớt như thủy tinh, trong màn khói đen nồng nặc, vừa đụng phải lập tức hóa thành bột mịn!
Chiến trận bị nghiền nát chẳng khác nào tuyên bố vận mệnh của đám chiến tu này!
Trong hoàn cảnh chiến đấu mà chiến bộ đã hoàn thành cơ cấu tổ chức, nhất là chiến trận phòng ngự, một khi bị nghiền nát vậy cũng đồng nghĩ với thất bại. Pháp baor của cá nhân trước kiếm mang ngợp trời đó chẳng khác gì một tờ giấy mỏng!
Mất đi sự che chở của chiến trận, chiến tu không kịp kêu lên tiếng nào đã bị kiếm mang như thủy triều xé thành vô số mảnh nhỏ
Ngay khi chiến trận bị nghiền nát, Điền Dạ đã hiểu, trận chiến này, bọn họ đã thua rồi!
Thất bại thảm hại!
Sự sợ hãi trong lòng hắn ngược lại lại biến mất, hắn lại nở nụ cười kiệt ngạo như trước kia.
Có thể chết dưới kiếm của đối thủ như vậy, cũng không tính là tự mai một ban thân!
oOo
Trốn! Trốn! Trốn!
Ba tên kim đan như chó nhà có tang, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm một cặp cánh, nào thấy nửa điểm phong phạm kim đan kỳ.
Bọn họ vốn định chạy trốn tới chiến bộ Điền Dạ, chiến bộ Điền Dạ là chiến bộ đệ nhất của ca Điền gia, thực lực vô cùng cường đại, chỉ cần chạy tốn đến đó được, bọn họ chắc chắn sẽ an toàn. Hơn nữa họ tin rằng với tu vi kim đan kỳ của mình, Điền Dạ nhất định sẽ mời chào bọn họ.
Nếu có thể trợ giup Điền Dạ chiến bộ kiếm thêm một chút chiến công, vậy lúc trở về bọn họ cũng tiện báo cáo. Khác với những kẻ được cung phụng mời chào từ ngoài vào, bọn họ là người địa phương sinh ra và lớn lên ở Điền gia, người nhà còn ở trong tộc, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không rời Điền gia.
Nào ngờ, chiến bộ Điền Dạ mà bọn họ gửi gắm hy vọng ngay cả một đòn của đối phương cũng chẳng đỡ được, nhanh chóng tan thành tro bụi!
Ba người hoàn toành kinh sợ!
Đó là chiến bộ Điền Dạ đấy! Chiến bộ đứng đầu toàn bộ Điền gia! Ở Vân Hải giới cũng được liệt vào hàng ngũ có danh hiệu!
Sao... sao lại cứ thế bị tiêu diệt rồi?
Sợ hãi như chất độc lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên người bọn họ, tràn ngập mỗi dây thần kinh! Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cách xa nơi quỷ quái này một chút! Xa thêm một chút!
Bọn họ liều mạng bay đi!
Song bọn họ hoàn toàn không ngờ, vì tốc độ họ vượt qua các chiến tu khác cho nên lại càng thêm bắt mắt, lập tức khiến cho tháp nho chú ý.
Kế hoạch lúc trước của đám Ma Phàm là đóng cửa đánh chó, dụ cho Điền gia tiến vào trong đảo sau đó đóng đại trận lại, diệt sạch đối phương trên đảo. Song không ai ngờ, chiến bộ Điền Dạ vậy mà lại án binh bất động, không tiến vào Quy đảo như dự liệu. Cũng bởi vì thế, tháp nhỏ vẫn không nhận được lệnh đóng đại trận lại.
Mãi đến khi tháp nhỏ thấy ba kim đan muốn chạy trốn khỏi đại trận, lập tức cấp bách, không nói hai lời, đóng đại trận lại!
Trong chớp mắt, trên không trung bỗng xuất hiện mây đen chằng chịt tầng tầng lớp lớp, trong tầng mây, sấm sét cuồn cuộn, thi thoảng lại thấy từng vệt sét dài uốn lượn. May đen tới rất đột ngột, cứ nhưu đột nhiên hiện ra.
Ba kim đan đều biến sắc, bọn họ không phải gã ngốc, đương nhiên hiểu rõ đối phương có ý gì!
Đuổi tận giết tuyệt!
Tầng mây đen dày đặc uốn lượn từng tia điện khiến người ta tâm thần dao động, kinh hãi khiếp đảm. Khi tia điện hiện lên, uy ăng kinh khủng như gió bão, không ngừng đánh xuống phòng tuyến tâm lý yếu đuối của ba người. Song cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà lại là những quầng sáng xanh lập lòe kia.
Ba người như rơi vào hầm băng, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Đã có lúc nào họ bị ép tới mức tuyệt vọng như vậy chưa? Sau khi thành kim đan, thất bại cũng dần dần xa cách bọn họ, bọn họ vĩnh viễn là đối tượng được người người tôn trọng!
Nhưng hôm nay...
Khuôn mặt kẻ dẫn đầu vặn vẹo, từ tuyệt vọng dần dần hóa thành dữ tợn, trong mắt đầy vẻ liều lĩnh điên cuồng, hắn đột nhiên khàn giọng hô lớn: "Các anh em! giết một cái..."
Tiếng hô thê lương tuyệt vọng của hắn ngưng bặt, vẻ mặt cũng cứng lại, trong chớp mắt hắn như biến thành một bức tượng điêu khắc.
Hắn té thẳng xuống, ngã thẳng vào mặtt đất, toàn thân không chút sinh cơ.
Theo hướng đồng bọn rơi xuống, bọn họ như gặp phải quỷ.
Cách thi thể hắn không xa, một thiếu nữ ngây ngốc và một con chim lớn đang đứng đó. Trên mặt thiếu nữ không có chút biểu tình nào, con mắt nàng trống rỗng không chút cảm nhận. Bên cạnh nàng, con chim to thần sắc dữ tợn, nhìn chằm chằm vào bọn họ vô cùng thô bạo!
Lẽ nào là thiếu nữ nhìn qua không chút sinh cơ này ra tay?
Bọn họ cảm thấy khó mà tin nổi, thiếu nữ này nhìn qua chẳng có điểm nào phi thường, bọn họ thậm chí khônng cách nào cảm nhận được chút ba động của linh lực trên người nàng.
Không ai nói cho họ đáp án!
Nỗi sợ hãi vô biên vô hệ nuốt cửng lấy tâm linh bọn họ, trong ánh mắt họ ngoại sự sợ hãi ra chẳng còn gì khác! Dũng khí cá chết rách lưới vừa bùng lên cũng bị cảnh tượng quỷ dị đột nhiên xảy ra kia dập tắt không còn chút gì!
Đây là một nơi thật quỷ dị!
Tất cả đều quá quỷ dị, bằng không, vì sao bọn họ lại bại? Vì sao chiến bộ Điền Dạ lại nhanh chóng thất bại như vậy? Vì sao bọn họ lại đều phải chết ở đây? Vì sao không ai trốn thoát nổi...
Toàn bộ mọi thứ như cơn ác mộng xuất hiện trước mắt bọn họ, ánh mắt họ tan ra, hơi thở hỗn loạn không chịu nổi.
Trong mơ hồ, bọn họ nghe thấy từng tiếng kêu, dường như trong đó còn mang theo chút coi thường.
Lập tức, ngực đau xót, bọn họ không còn biết gì nữa.
oOo
Nhìn mây đen cuồn cuộn xa xa, bao phủ lấy Quy đảo, khuôn mặt Lê Thứ lộ vẻ ngưng trọng.
Bên cạnh hắn, vẻ mặt Phùng Bách đầy kinh ngạc: "Lẽ nào Điền gia thực sự bị toàn diệt ở nơi này? Không ngờ thực lực của Quy đảo này lại thật không tồi!"
Lê Thứ không nói gì, Phùng sư huynh tuy ngoài miệng chỉ nói thực lực Quy đảo không tồi, song hắn cũng có thể nghe ra từ trong câu nói đó, thực ra sư huynh cũng không quá chấp nhận. Cái này cũng rất bình thường, Phùng sư huynh chẳng qua chỉ vừa vặn gặp chuyện này lúc đi qua Vân Hải giới, hoàn toàn không biết gì về thực lực Điền gia nên mới có thể như vậy.
Nhưng Lê Thứ hại hiểu rất rõ thực lực Điền gia, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.