LÀ EM TÁN ĐỔ ANH ĐẤY NHÉ !
Sẽ chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ yêu quân. Anh chàng đẹp trai và tài hoa nhất lớp. Quân đánh đàn giỏi lại hát hay. Tất cả cánh “ phái đẹp ” chúng tôi không ai là không mơ mộng tới chàng trai ấy ! bên anh lúc nào cũng có những cô gái xinh đẹp gần kề nhưng dường như cái vẻ lạnh lùng đó như ngày càng làm anh thêm hấp dẫn.
Tôi đã thích quân ngay từ hội trại của lớp. Đêm đó anh đánh đàn ghita, sẽ chẳng đặc biệt nếu như Quân không đánh bài nhạc Hoa “ đã lâu không về nhà ” làm cho những sinh viên xa nhà như chúng tôi ai cũng rơm rớm nước mắt. Tôi thích Quân, ngày nào cũng nghĩ về Quân. Tôi ước giá như mình có một anh chàng người yêu đẹp trai như thế ! nhưng rồi nhìn lại bản thân mình. Tôi cũng biết lượng sức mình bởi đôi chân tôi to và tròn như hai bắp chuối, sao sánh được với những cô gái chân dài luôn ở bên. Gương mặt cũng không có điểm gì nổi bật ngoài những lần lên nhận học bổng của trường trong nét rạng rỡ. Tôi học giỏi nhất nhì lớp. Có thể người ta nói đúng “ chân dài thì óc ngắn ”. Còn với tôi “ óc ” chẳng biết dài tới đâu nhưng chân thì lại ngắn cũn cỡn.
“ Hay là mình cưa cẩm cái anh chàng đó nhỉ ? ” một thoáng suy nghĩ chợt lóe ra. Chắc chẳng được đâu ! hắn lạnh lùng lắm. Nếu có đổ thì đã đổ trước mấy em chân dài kia rồi ! làm gì tới lượt mình. Không sao ! biết đâu may mắn sẽ tới với mình và tôi mĩm cười với ý nghĩ điên khùng đó.
Đầu tiên tôi tạo ánh mắt của quân dành cho tôi. Những lần quân hát tôi lại chạy lên tặng hoa nhưng cũng vô ích. Quân chẳng chú ý tới tôi là mấy ! thật là đáng ghét. Chiến dịch đầu tiên thất bại. Tôi chuyển sang chiến dịch thứ hai. Tôi cố gắng giáp mặt với quân ở cầu thang nhiều hơn. Sẽ chẳng có những đêm tôi thức rồi cười khúc khích một mình nếu không có nụ cười của Quân đáp lại. Để rồi những đêm như thế tụi bạn lại bảo rằng “ con này ngủ mê nói nhảm ”.
Qua bạn bè tôi biết quân đăng kí một suất học tiếng anh ban đêm ở trung tâm. Vậy là tôi lanh lẹ ào tới. Cuối cùng thì cũng được ghi danh vào học cùng lớp. Nhưng sao cái anh chàng đẹp trai và đàn hay đến thế lại mù tịt về ngoại ngữ. Quân học trước quên sau. Tôi được thầy phân công kèm Quân học. Những bữa học đầu tiên Quân khó chịu ra mặt mặc cho tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Sau đó tôi nảy ra một ý tưởng là mỗi tối đi học về tôi và Quân sẽ nhìn những gì thấy được nói bằng tiếng anh và Quân đồng ý. Vậy là chiến thuật tạo gần khoảng cách của tôi đã thành công. Cứ thế mỗi tối đi học về tôi và Quân lại chung đường và cùng đọc những tấm panô bên đường. Với cách học như thế Quân học nhanh và tốt hơn. Kết quả là những bài test tiếng anh điểm số cứ cao dần lên. Quân bắt đầu để ý tôi bằng những lời cám ơn đầu tiên sau đó là những rủ tôi cùng đi ăn kem, dạo bộ.
Với tôi, Quân giờ đây không còn lạnh lùng nữa ! Quân tình cảm và lãng mạn, rất biết quan tâm tới người khác. Duy chỉ có tôi biết điều đó ! và tất nhiên với mọi người “ hắn ’ vẫn là một tên lạnh lùng đến đáng ghét. Sắp tới tôi sẽ mở tiếp chiến dịch gì đây ? tôi vẫn vơ suy nghĩ. Phải cho “ hắn ” gục ngã mới được. Nhưng sẽ làm sao thế nào ? tất cả những suy nghĩ đó sẽ không bị dập tắt cho tới một ngày.
Tối hôm đó, tôi vẫn tới lớp tiếng anh như mọi ngày. Mọi người cũng đã đến đông đủ. Lớp bắt đầu học nhưng chẳng thấy Quân đâu. Hay là hôm nay “ hắn ” nghĩ học ? hay là đã có chuyện gì xảy ra ? trời thì bắt đầu mưa rồi !
Chuông điện thoại chợt reo lên.
- Oanh ơi ! cứu mình với ! mình bị tai nạn trên đường. Giọng Quân thều thào
- Ở đâu ? mình sẽ tới ngay.
- Nơi ngã ba. Oanh à !
Dập tắt điện thoại rồi xin phép thầy ra ngoài. Tôi đạp xe đi tìm Quân giữa trời mưa gió. Điều mà sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được.
Trên đường tôi cứ nghĩ về Quân, lo cho Quân có sao không ? tôi thật sự lo lắng. Nhưng khi tới nơi, chẳng có một vụ tai nạn nào xảy ra cả. Quân đứng bên vệ đường với chiếc dù che mưa trên tay nhìn tôi với ánh mắt lạ thường.
- Quân có bị sao không ?
- Mình không sao ! cám ơn Oanh đã tới nhé. Nói rồi quân bước đến bên tôi. Giọng nói ấy ấm áp giữa trời mưa giá lạnh. Quân che dù cho tôi. Vô ích thôi ! người tôi ướt sủng hết cả rồi.
Bất chợt quân bước lại gần hơn. Khẽ thì thầm và nói :
- Ngay từ những buổi đầu Oanh dạy mình học tiếng anh trên đường phố. Mình đã thích Oanh bởi tính cách hiền lành và rất dể thương. Oanh à ! hãy để quân là người yêu Oanh nhé !
Tôi thực sự bất ngờ, chẳng thể nào tin đôi tai mình nữa. Trong khi tôi đang loay hoay tìm cách hạ gục Quân thì…………thật bất ngờ.
Quân nói :
- Đêm này mình đã cố ý giả vờ bị tai nạn để thử lòng mọi người nhưng chẳng có ai tới ! chỉ duy nhất mình Oanh thôi đó !
Lúc đó tôi đã khóc nấc lên. Phần vì cảm động trước tình cảm chân thành của Quân dành cho tôi, phần vì tủi thân vì phải đạp xe dưới trời mưa để rồi ướt hết. Cơn gió thổi mạnh lật chiếc dù bật lên rồi tuột mất. Nhưng Quân chẳng chú ý. Quân nhẹ nhàng đến bên tôi, vuốt mái tóc và gạt những hạt mưa xen lẫn những giọt nước mắt rồi ôm tôi vào lòng. Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi và Quân yêu nhau từ đêm mưa gió ấy !.
Sau này, chúng tôi yêu thương nhau nhiều hơn. Tụi bạn như bị bất ngờ về điều đó ! còn những cô gái nọ. Họ ghen tị với tôi về mọi thứ. Nhưng chẳng sao, tôi bỏ mặc không quan tâm vì tôi biết tôi yêu Quân và Quân cũng thế !. Tất nhiên tôi cũng biết sẽ chẳng có Quân nếu như ngày xưa tôi không dùng mọi chiến thuật để cưa đổ anh chàng đẹp trai này.