Tóc em có một mùi hương rất lạ, k phải rejoice, k phải Dove, không phải clear. Mà là mùi romano classic. Tại vì em cũng dùng dầu gội này nên gửi phát bắt bài luôn.
-Ơ em dùng Romano hả ?? Anh ngửi mùi quen quen. – Mình hỏi em
-Dạ, em dùng của bố. Tại em thích mùi này lắm anh. Tuần em gội 1 lần thôi vì sợ khô tóc.
-Tóc như cái chổi xề ý lại còn sợ khô. – Mình trêu em
-Trêu em nàyyyyyy. – Em nhéo cái đùi rõ đau, cơ mà phê
-Mà sao lúc nãy biết anh dắt xe ra mà thủ sẵn ở dưới cổng vậy ?? – Mình hỏi em, vì thấy em xuất hiện bất ngờ vãi
-Dạ em vừa làm xong bài toán, ra ban công hít thở tí cho tinh thần thoải mái, thì thấy anhdắt xe ra, mẹ anh đi đằng sau nói gì ý nên emhơi tò mò xuống hỏi, hihi. Em có lắm chuyện k anh ?? – Em hỏi mình, chắc ngại
-Nói nhiều, tập trung lái xe đi Linh Hâm. – Mình trêu em, em bĩu môi cái rõ yêu
Mình ngồi nhìn ngắm đất trời, phê lắm. Hà Nội thật đẹp, những tia nắng bé bỏng trốn mẹ chạy đi chơi chiếu qua các tán lá của cây cổ thụ (trích " Các bài văn mẫu lớp mấy ý đóe nhớ ). Thu Hà Nội, dịu dàng mà êm ái. Lượn qua bờ hồ thấy các đôi mới sáng đã hôn hít sờ mó nhau, đóe biết chúng nó đã đánh răngchưa mà hôn vs chả hít. Mình thấy tởm cả lợm.
Nhà mình có quen một bác sĩ, mở phòng khám tư nhân ở đường Maria Ozawa. Bác ấy ngày xưa là bộ đội cùng đơn vị vs bố mình, chơi khá thân, vì thế nhà có bị sao đều mang ra bác xem hộ, nhẹ thì bác chả lấy tiền, còn nặng thì chém cũng vừa tới
Đi từ nhà mình ra đến phòng khám cũng khoảng 20 phút. Tự nhiên ngồi sau xe em mình chả nói được gì, thú thật là cũng thấy phê phê đi, mình được nhìn kỹ gương mặt em qua gương chiếu hậu, ôi đôi môi ấy, gò má ấy, mái tóc ấy, và cái phập phồng trong lồng ngực ấy … ( quả tim nhé các bợn ) sao mà yêu đến thế, càng nhìn mình càng muốn thơm cho cái vào 2 cái má bánh bao phính phính mềm mềm của em. Ôi cái đệch, thèm quá lên cmn cơn rồi.
May quá đến phòng khám rồi, ngồi sau xe emquả là ma lực vãi đ’ . Mình lược bớt đoạn khám nhé, cũng chả có gì, vào ông bác sĩ cầmcầm nắn nắn, rồi xoay qua xoay lại cái ngón tay, kết luận của bác sĩ là k làm sao hết, tại va chạm mạnh nên hơi bầm tím và khó cử động.Xương ngón tay cũng k ảnh hưởng gì. Mình cũng chả để ý thuốc men lắm, vì từ bé ít ốm vs ít phải đi khám. Nhưng em Linh thì khác, em soi tờ phiếu bệnh kỹ lắm, đọc từng chữ một ( mà chữ bác sĩ xấu bm, đọc thế quái nào?? ). Ra mua thuốc, em ghi rất chi tiết thuốc này uống thế này, thuốc này uống thế kia. Rồidặn mình uống thuốc cho hẳn hoi
-Anh về phải uống thuốc đều đấy nhé
-Hả ?? Ừ biết thế. Hề hề. – mình trả lời
-Biết thế là ntn, mỗi hôm em kiểm tra đấy, khám mất gần 300k chứ ít đâu. – Em chống nạnh 2 bên hông nói mình. Tự nhiên thấy đanh đá thế, cơ mà khoái vì có người quan tâm hỹ hỹ
-À ừ rồi. Gớm. Đầu gấu. – Mình lấy ngón tay trỏ ấn vào trán em. ( Em bị bong ngón giữa nhé, ngón áp út cũng hơi đau, tại k muốn nóisợ các bác lại chém lung tung bậy bạ )
-Xì… - Em trề cái môi, ủ ôi cái môi, nhìn như miếng thịt ba chỉ, thịt này mà ăn sống thì hết biết
Khám xong, khoảng 10h mình vs em đi về. Trên đường về cũng chỉ chém gió tí tí vì mìnhmuốn em tập trung lái xe, lỡ chém gió ác quá lại xòe cái thì bm. Đang đi bình thường thì cáiđèn đỏ nhảy phát, còn chưa có đèn vàng nữa.Em phanh gấp, mình dúi về phía trước. Thôi chết rồi, con sâu của mình nó cựa quậy, ngại vãi. Cơ mà khoái, vì mình như ôm em từ đằng sau, phê lòi các thím ạ. Mà em phản xạ hay em cố tình nhỉ ?? Mình tưởng bài này chỉ con trai đèo gái mới hay dùng thôi mà, mình trước ngực thì có cái quái gì đâu mà chọc vs chả đâm Nói thế phải tội chết, em Linh ngây thơ lắm ý các bác ạ.
Sau vụ ôm sau lưng đấy, mình thấy em ngại hẳn, biết em ngại nên mình cũng kệ chả nói gì. Hề hề. Định rủ em tạt vào bờ hồ, có gì vào đền Ngọc Sơn chơi phát cho nó máu, cơ mà em nó từ chối vì về phải dọn nhà. Ờ thôi đi về vậy. Về đến nhà. Em chống xe, tháo cái mũ bảo hiểm đưa mình rồi nói
-Chờ em chút nhé. – Nói rồi em chạy thẳng về nhà, bỏ lại mình ngơ ngác vs cái nón bảo hiểm của em. Úi cái nón, vẫn còn vương mùi Rồ Má Nồ mà em gội, cố hít phát nữa, thơm thế
Khoảng 5’ sau thì em xuống, lúc này em đã thay bộ nỉ quen thuộc, rất giản dị mà sếch si.
-Hả ?? Sao thế cô nương ?? – Mình ngơ ngác chả hiểu em về nhà thay quần áo làm gì ? Haylà … ôi ôi cái suy nghĩ đen tối, k được đâu nhésâu. Cấm ngọ nguậy. Tự dưng mình có cái ý nghĩ bựa vãi
-Thì em dọn nhà này. – Em cười rõ tươi
-Dọn nhanh thế ?? – Mình chả hiểu cái cò gì
-Giờ mới lên phòng anh dọn này.
-Hả ?? Anh tự dọn được mà. – Hơi bất ngờ vs cái ý kiến của em
-Tay anh đau thế dọn cái gì. Thôi để em dắt xe vào sân nhé. Hề hề- Em nói rồi dắt con SX của mình vào, người em cũng k bé lắm, cơ mà dắt con SX thì trông
vẫn như kiểu châu chấu đá voi