Câu chuyện thứ 7: MA NAM
Trong tất cả những truyện trước, chi tiết em hay nhắc đến nhiều nhất là con sông và dải bãi bồi trải dài đoạn qua Ngọc Thụy. Sông Hồng dường như lúc nào cũng chứa đựng trong nó những điều kì lạ, và cả những thứ khó giải thích đến philý...
Như em đã kể ở trên, ngày xưa mạn Gia Lâm còn 1 cái bãi bồi to lắm. Bãi này trải dài từ chân cầu Long Biên về phía học viện Hậu cầnbây giờ. Có những năm nướcsông rút sâu đến mức cảm tưởng cóthể bơi một chút là sang được bãi giữa. Trên bãi bồi rộng mênh mông đấy,người làng em trồng đủ thứ cây, ngô, khoai, rau rợ.. và cả khai thác cát. Cái bãi rộngvà chắc đến mức mỗi mùa nước rút,dân cho máy xúc ra khoét sâu xuống, rồi đưacả ô tô ben từng đoàn vào chở cát ra, đểlại những cái hố sâu hoắm, rộng hoang hoác. Sau một mùa nước lên và rút, nước tràn vào gần như tạo thành 1 cái "hồ" trên mặt bãi bồi. Cứ thế, nămnày qua nămkhác, cái "hồ" rộng dần ra, thành 1 dải sông thu nhỏ ngay sát bờ, như cái bể bơi của tự nhiên. Nhà em nằm cách cái hồ đấy gần trămm
Hồi nhỏ, ông ngoại hay đưa anh em bọn em ra chỗ đấy tập bơi. Chỗ nông chỗ sâu, bì bõm, y hệt 1 cái sông con con, nhưng khôngcó sóng. Bọn trẻ con đứa nào cũngkhoái chỗ đấy, vừa được tắm sông, vừa như được đi bể bơi. Nhưng có một điều cấm kỵ, gần như luật bất thành văn ở làngem, đó là nghiêm cấm tuyệt đối không ai được ra sông tầm giữa trưa và ban đêm. Nếu tầm đó còn có việc ngoài bãi thì không được mon men ra bờ sông hoặc cái hồ đấy. Bà embảo, làng mình có Ma Nam
Ma Nam là linh hồn của những người chếtđuối trên sông, chết bất đắc kỳ tử như bị sụp cát hoặc chìm tàu, và những người chết trôi dạt vào làng. Những người này không thể siêu thoát, họ tụ tập nhau trên triền sông vào mỗi buổi trưa và tối để tìmngười. Họ chỉ có thể đầu thai nếu bắt được người hợp vía chết thay, gọi là "trả mạng cho HàBá"Vào những buổi đấy, người làng em vẫn thỉnh thoảng nghe tiếng ủm ủm nhảy xuốngnước hay tiếng cười đùa ở bờ sông vào giữakhuya. Những người câu nhái đêm còn kể, có nhiều lần trên cái hồ đấy vào nửa đêm, từng tốp bóngtrắng toát cứ nhảy ùm ùm, rồilại cười khe khé với nhau. Làng em tuyệt nhiên không ai ra sông vào nhữnggiờ cấm kỵ cả trừ một vài tay cứng đầu cứng cổ tỏ ra coi thường, trong đó có cậu cả nhà em, cậu D.
Ông bà ngoại có 4 người con, mẹ em là cả, thứ 2 là cậu D. rồi đến cậu C. và dì T.là út. Cậu C. là người thông minh, nhanh nhẹn, học 1 hiểu 10, con đường sự nghiệp sáng lạn; nhưng trái lại, cậu D. lại rất nghịch. Cậu em nghịch từ bé, lớn lên làm trùm du côn, hở ra là cà khịa, ngứa mắt là đánh nhau.. Cả làng ngán ổng, gọi ổng là D. bẹt. Đỉnh điểm của sự việc là khi cậu em tham gia đánh người gây thương tích, bị công an bắt đi tù mấy năm. Lúc trởvề cậu lại càng đâm lầm lì, khó tính... Trong các thứ trên đời,cậu em ghét nhất là mê tin dị đoan và những thứ thuộc về tâm linh như ma quỷ, thánh thần Ai nhắc đến những chuyện đó trước mặt ổng, nếu là bề trên thì cậu tỏ ra coi thường, hoặc nói lạigay gắt; còn nếu là bề dưới thìcậu tát luôn. Cậu em bảo, tao vào sinh ra tử bao lần rồi, cái đất Gia Lâm này làm gì có ma với chẳng quỷ; cậu em coi tất cả chỉ là sản phẩmcủa trí tưởng tượng... cho đến một ngày..