Câu chuyện thứ 7: MA NAM tiếp
Cách đây 9 năm, hồi em mới vào lớp 10 cậu em bị dạ dàycấp. Đi 108 mổ, bác sĩ cắt đi2/3 dạ dày. Kể từ đó, gã đànông lực lưỡng cứ suy sụp từng ngày. Đến năm emkết thúc kì 1 lớp 10, cậu em gầy nhẳng, cao 1m6, nặng tầm hơn 40kg, mỗi bữa ăn được lưng bát cơm là chịu. Thế nhưng tính hổ báocủa cậu vẫn còn y nguyên, lại có phần nặng hơn trước. Cậu em đâm ra bất mãn với đời, càng tỏ rõ thái độ với nhữngchuyện tâm linh.
Trưa hôm đấy, 2 ông cậu rủ nhau ra sôngtắm. Phàm là dân sông nước, ai cũng thích bơi lội, đặc biệt là ở ngoài bãi. Đến gần giữa trưa, cậu C. em giục cậu D. cùng về ăn cơm, nhưng cậu D gạt đi. Thuyết phục không được, cậu C về trước...
12 rưỡi, chưa thấy cậu em về, cả nhà dáo dác đi tìm.. Vừa chạy ra đầu bãi thì cậu em lững thững đi vào. Mặt trắng bệch, cứ dấm dúi bướcđi từng bước một như người say rượu. Nghĩ chồng bị trúng gió hoặc cảm nắng, mợem hoảng quá, vội kéo cậu vào nhàbôi dầu. Cậu D cứ giãy dụa, mắt đảo như rang lạc. Vào đến sân, cậu em giật ra, ngồi phịch xuống, mặt như người điên, ngửa mặtlên trời cười hahả. Mợ và bà sợ quá, gọi điện cho bố mẹ em về xem cậu thế nào để đưa đi viện. Cả nhà em tất tả phóng về quê. Lúc nhà em đến nơi, nắng đã chếch quá đỉnh đầu, cậuem đầu trần ngồi giữa sân, ai đem ô ra che là cầm gạch ném, rồi lại quay ra chỗ cũ ngồi cười. Lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy một người như thế. Đầu tóc cậuem bù xù, lưỡi lè ra ngoài dài ngoằng, nâu xỉn; cái tròng mắt trắng ởn không còn thấy tròng đen.. Cậu em cứ ngửa mặt lên trờicười ế ế, rồi lại giật cục..... Cả họ nhà em, bao gồm 6 gia đình trong khu nhà em, gia đình em, và 3 gia đình trong khu nhà bà chị bà em đứng quanh sân, trố mắt nhìn cậu D.
Biết có chuyện chẳng lành đãxảy ra, bà em nhảy ra trướccậu D, trỏ thẳng tay vào mặtquát:
- Mày là thằng nào ? Mày ở đâu về đây
Lúc này cậu em mới nhìn liếc về phía bà em, nói bằng cái thứ giọng mà vĩnh viễn trong đời không bao giờ em quên, nó phảng phất,nghe như cái loa rè, hoặc nhưkhi cắm dây loa lỏng, chỉ nghe tiếng rào rào mà không rõtiếng...
- Quê tao ở Hải Dương
Cả họ nhà em chết lặng... Rồi"nó" lại cười khékhé như 1 người điên... Chỉ thấy bà em bảo vọng lại "Ma Nam" rồi đira phía cổng... chẳngai biết bà đi đâu..
Lúc này "nó" hiện nguyên hình không phải làông cậu em... "nó" bảo nó tên là Nguyên, quêở Hải Dương, làm ăn buôn bán ở trên này, gặp mùa nước lũ bị chết đuối từ năm 96."Nó" lang thang quanh bãi mấy năm, rồi bỗng hôm nay gặp ngày,lại gặp được ông cậu em hợpvía nên nó nhập.. "Nó" nói cứ bằng cái giọng đấy, mặt vẫn ngửa lên trời.... trời vẫnnắng chang chang...
Một lúc sau, "nó" đòi ăn cháo... Mợ em vàonấu cháo, bưng ra trước mặt "nó" cái xoong đang nghi ngút khói bỗng nhiên nguội hẳn rồi thiu luôn, chứ tuyệt nhiên không vơi đi 1 giọt, hay thấy "nó" thò vàoăn. Ăn xong bảo vẫn chưa no. Lúc này bố em cáu quá nhảy ra chửi. "nó" chẳng nói chẳng rằng lết từng bước vào nhà bếp Nhà em trồng ngô, thế nên hay tích ngô, lèn chặt trong những cái thùng phuy đặt trong bếp. Một thùng đầy nặng phải hơn tạ.. "Nó" lết vào đến bếp, lừngkhừng đứngdậy rồi sốc cả cái phuy đầy ngôđặt lên vaitiến ra vườn... Cái phuy đấy 2 người ômcòn vất vả, vậy mà ông cậu em gầynhẳng, vác trên vai, đi nghiêng ngả ra vườn..
Đến bờ tường, "nó" bất ngờhất tung cái thùng văng qua,rơi sang vườn nhà bà trẻ.Bố em với cậu C nhảy vào giữ, chỉ thấy lắc lắcmấy cái 2 ông bắn về 2 hướng. Xongxuôi,"nó" lại về chỗ cũ ngồi...