Câu chuyện thứ 8: QUÁI VẬT SÔNG HỒNG tiếp
P/s dừng ở đây nhé, ai muốn thì lên google mà đọc thớt fải đi chém gió đã, khuya đọc truyện này sợ vãi.
Hồi còn bé, mẹ em hay xin nước gạo ngoài Hà Nội về nuôi lợn. Đường xá hồi đấy rất thưa người, mẹ em lại hay đạp xe về muộn. Có mộtxẩm tối, đang thong dong đạp xe trên cầu Long Biên, mẹ em thấy 1 cái gợn to dưới mặt sông. Mẹ em kể, năm đấy nước lên cao, cách mặt cầu chưa đầy 5m, dừng xe nhìn kĩ, mẹ em tá hỏa nhận ra dưới cái gợn đấy, sát mặt là bóng 1 con rắn cực kỳ lớn, đen sì đang bơi từ từ về phía bãi làng em… Mẹ em bảochẳng ước lượng được nó dài bao mét, vìlúc đấy còn bé, với lại hoảng quá nên chẳng nghĩ được gì; chỉ nhớ nó dài lắm, lúc trồi lúc lặn, đầu có cái sừng lớn màu đỏ. Mẹ em đứng trố mắt nhìn được một tẹo thì nó lặn xuống đáy sông
Tết năm đấy cả nhà ngoại em đi chùa trong làng. Sư ông là người cao tuổi, sống ở làng từ khi còn là chú tiểu bé con. Bà em đem chuyện hỏi sư ông, sư mặt đăm chiêu một lúc lâu, rồi bảo ra bàn nước ngồi nói chuyện.Sư kể, từ cái năm Thầy pháp kia đi trừ tà, cái Tinh đấy theo về làng, trả thù ông thầy pháp vì làm nó mấtchỗ kiếm ăn. Đấy là cái tinh rắn,do oan khí của rất nhiều con rắn bị giết ăn thịt hợp lại. Lâu dần nó thành mangoài sông.
Con này ngủ dưới đáy sông, ăn xác ngườichết trôi qua hoặc bắttrộm trâu bò ven bờ. Con rắn này to và khỏe vô cùng,nhưng không bắt người bao giờ. Sưbảo có lẽ tại Thành hoàng làng mình thiêng và yểm ngoài bãi nên yêu ma không phạm được vào trong.Những con rùa khổng lồ ngày xưa chắc đã bị con nàycuốn chết hay bịăn thịt. Điều này sư khẳng định, bởitừ sau năm con tinh này về, loài rùa ở sông cứ mất dần, rồi tuyệt diệt… Cái ụ ông ngoại em đứng lên là lưng nó, nó muốn dìm chết hoặc bắt ông nhưng vì vía ông nặng quá, là dân thổ địacủalàng, lại có bà em ra gọi kịp nên chưa làm gì…
Bây giờ mỗi khi về quê, qua cầu, lúc nào em cũng nhìn xuống sông… Nước vẫn cuộn những vệt đỏ dập dềnh…