#1 » gửi bởi waten » 30/11/2012 10:14 » @124866
_mẹ à ( giọng nó đong đỏng, bạn con toàn mua đồ hiệu mặc không đấy, 1 cái quần của nó đôikhi bằng cả chiếc xe máy con đang đi...con xin mẹ đấy...cho con tiền mua vài bộ đi..tết đến nơi rồi mà mẹ xem con xấu xí quê mùa chưa nè ..._nhưng trong tủ con còn vài bộ,vẫn còn mới lắm mà..._trời..mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn 1 cái,tạimẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua_nhưngbây giờ là ...m sao mẹ có 5 triệucho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà,con xem tết sắp đến rồi mà nhà mìnhcó sắm sửa gi` được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoảng tiến lớn như vậy._mẹ ơi,cái nhà mình cóvác ra đường đc không, còn cáimặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được_nhưng mẹ thật sự khôngcó tiền!!!_con không biết nếu mẹ không cho con thi` con pỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chánsống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi_mẹ.....thôi được rồi con cho mẹ 1 tuần được không ?_vậy thi` 1 tuần vậy....hừNó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dỏi mắt theo pà, bà khóc, bà trách sao ông rađi quá sớm, để lại pà vs những lo toan, bà trách sao ông khôngở lại để cùng pà san sẻ những niềm vui, h đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng kon trai đang tuổi lớn lại không muốn thua sútbạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà kon` không có được 1đôi đũa lành lặn, cái ngèo nó đeođuổi bà bao năm nay h vẫnchưabuông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dàiVóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rữa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút ngỉ ngơi, bà chỉ bk làm càng nhiều thi` sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối,bà ít ăn hơn, bà chỉbk làm và làm, có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn vs con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng xâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thất đôi mắt luôn u buồn nữa_lại là trứng ak`....hômwa trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm wa canh bím hơm nay canh bầu...mẹ à...mẹ có hâmnóng mấymón này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kon cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẽn thế..mẹ xài thoáng 1chút nữa có đc không._mẹ...mẹ_ngày mai kon không muốn thấymấy món trứng này nữa đâu..mẹ hiểu kon nói j` rồi đó.Với bà nó còn hơn cả 1 đứa kon,dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phậnmà bà phải luôn hoàn thành, đãbk làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì pà wa thương kon nênpà đành cam chịu. Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai bk đctấm lòng của 1 người mẹ caocả như thế nào_xem như vậy mẹ cũng kon` thương kon, hơm nay có thịt và canh rau, kháhơn hôm wa nhưng sao canh ít vậy_à...hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước 1 phần rồi, phần đó là của conĐể ngoài tai những lời bà đang giải thích nócho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động..bà lại tiếp túc trở lại vs công việc của mình, đôi bàn taynhám nhụi ấy bjo lại thêm những vết kim đâm vào,