*******HÃY CƯỜI MÃI NHÉ*******
Buzz
Chào cô bé buồn?
Ai zậy? sao biết nick tui
Hii, bí mật không được bật mí
Không quen tui không nói chuyện đâu, bibib nha
Em làm gì nóng vậy, tại anh thấy nick em ở chuyện mục nghe đài ấy mà, nhìn em dể thương mà sao mặt bùn wa nên anh pm thử ai ngờ ^^
Thì ra là vậy, anh củng nghe chuyên mục đó sao, em nghe nó từ lâu lắm rồi.
.
.
.
.
.
Và như thế Bách Hợp lại quen thêm một người bạn trên mạng, với cô cuộc sống ảo này là tất cả những gì cô muốn. 15 tuổi, nghỉ học, ở nhà, xa lánh mọi người, không bạn bè, quanh quẩn bên cô chỉ có cái Laptop bầu bạn từ giờ này sang giờ khác, từ ngày này sang ngày khác.
Buzz
Sao anh thấy em online hoài vậy? Không đi đâu chơi sao?
Dạ không, em không muốn đi đâu cả, em không có bạn bè
Không có bạn bè, lạ à nha, ai chả có vài người bạn
Bạn bè em chỉ có trên mạng thôi anh ơi, em không có ai ngoài thực tế cả, em toàn ở nhà thôi
Em bị bệnh gì hay sao mà chỉ toàn ở nhà
Không anh à, em không muốn thôi.
Sao vậy?
Chuyện dài lắm anh à.
.
.
.
.
.
Anh đâu rồi, anh ơi……anh
Bách hợp sinh ra trong một gia đình khá êm ấm và bình yên, mọi việc đến với cô từ khi vụ tai nạn 5 năm về trước đã cướp đi người cha yêu quý của cô. Mẹ cô sau đó cũng lấy người khác, cô về sống với cha dượng và ở trong nhà suốt từ đó.
Buzz
Em nên cười nhiều hơn đi, nhìn cứ như cái bánh bao chiều hoài vậy?
Hôm trước anh out mà không nói em gì hết vậy?
Anh xin lỗi, anh có chút việc gấp
Em không cười được anh ơi, từ khi bố mất em không thể nào cười được nữa rồi.
Em phải cười chứ, cười khi mình còn có thể cười chứ
Uh, em sẽ cố thử xem sao
Có vậy chứ cô bé, cố lên, anh tin em sẽ làm được
Hihi, em không dám hứa trước sẽ làm được đâu nhé.
.
.
.
.
.
Buzz, anh lại đi đâu rồi, giận anh luôn
Bách Hợp bắt đầu cười, cười những nụ cười gượng gạo, cười một mình với mình trong gương, nụ cười dần dần trở lại khuôn mặt của Bách Hợp, cô vui mừng chụp một tấm hình mình cười thật tươi làm avatar.
Buzz
Em cười tươi đấy, nhìn cứ như một thiên thần ấy
Anh quá khen, nhờ anh cả đấy, em tập mấy ngày mới được đó
Anh có làm gì đâu mà cảm ơn, tất cả là em tự làm đó chứ
Tý nữa thì quên, sao lần nào anh off củng không nói em một tiếng gì vậy?
Anh xin lỗi, anh có việc gấp
Không cho xin lỗi.
Thui mà lần sau anh sẽ nói em trước nha, mà nè em nên ra ngoài tìm cho mình những người bạn đi.
Bên ngoài nhiều cạm bẩy và nguy hiểm lắm em không đi đâu.
Đi đi, đi dạo phố thôi, hay công viên thôi, đi một lần cho biết
Đã nói không đi mà
Bao lâu rồi em chưa ra khỏi nhà?
Ra thì có ra nhưng chỉ trong sân nhà thôi, chắc khoảng 4 năm rồi em chưa đi đâu xa cả
4 năm, phải không đó, em trở thành người lạc hậu mất, nghe anh đi đi, rồi em thấy bên ngoài đẹp và thú vị như thế nào.
Uh, để em thử.
Sáng hôm sau Bách Hợp mặc một chiếc váy màu trắng rất đẹp, cô bắt đầu bước ra khỏi cánh cổng mà trước giờ cô không hề muốn thoát ra. Cô nhìn mọi vật xung quanh thật xa lạ với cô, cô bước đi tung tăng trên phố, rất nhiều ánh mắt nhìn vào cô làm cô hoảng sợ, cô lại chạy ngay vào trong nhà.
Buzz
Sao rồi cô bé, cuộc sống bên ngoài thú vị chứ?
Đẹp thì đẹp thật nhưng sao mọi người nhìn em ghê quá, em sợ
Ai biểu Bách Hợp đẹp quá mà, mọi người không nhìn em mới sợ
Em mà đẹp sao?
Uk, em rất đẹp, anh nói thật đó, em như một bông hoa Bách Hợp thật đó?
Cảm ơn anh nhiều, mà từ trước tới giờ anh chưa cho em biết gì về anh nhỉ?
Anh chỉ là một người bạn ảo của em thôi mà, em cứ biết vậy là được rồi
Thì ít ra anh củng cho em biết chút chút chứ
Thôi anh có việc rồi, tạm biết em nhé
Khoan….khoan…buzz.
Bách Hợp dần dần đi ra ngoài nhiều hơn, cô bắt đầu có những người bạn ngoài cuộc sống thật, nó không ngọt ngào như trong thế giới ảo nhưng nó đem lại cho cô một chút gì đó gọi là…..thật.
Buzz
Dạo này thấy em ít online đi hẳn nhỉ?
Dạo này em có bạn ui anh ơi nên ít onl đi chơi với tui nó
Vậy à, vậy là tốt rồi, chúc mừng em.
Em củng cảm ơn anh rất nhiều đó, nhờ anh mà trong vòng 1 tháng mà em có một cuộc sống hoàn toàn khác.
Anh làm gì được cho em đâu nào, tất cả là do nghị lực của em hết cả đó chứ.
Anh này, em tính đi học lại đó, anh thấy sao?
Như thế thì quá tốt rồi còn gì, mà em ước mơ muốn làm gì?
Em hả, em chỉ ước mơ làm một người như anh thôi, hihih
Như anh hả, đừng bao giờ như anh, thật đấy
Sao lại không, mai mốt em muốn làm một bác sĩ, em sẽ điều trị cho những người giống em, hihihhih
Uk, hi vọng em thành công,
Uk, mà anh ơi
.
.
.
.
..
Lại đi không nói gì mà đi, cái anh này
Từ ngày đó Bách Hợp bắt đầu đi học, cái cảm giác cắp sách tới trường từ lâu lắm rồi mà cô đã quên đi, cái cảm giác được nghe thầy cô giảng bài, cảm giác được bạn bè lô đùa với nhau sao mà ….vui thế. Cô muốn về kể cho anh, một người bạn ảo, những gì cô cảm nhận.
Buzz
Anh có onl không?
Chị Bách Hợp đúng không?
Ủa, sao anh lại gọi em là chị
Em là em gái của anh ấy, anh ấy nhờ em gửi cho chị một thứ
Anh ấy đâu, sao anh ấy không gửi cho chị
Anh ấy…..anh ấy….chết rồi
Sao…..sao có chuyện đó được
Anh bị bệnh tim phải nằm điều trị tại bệnh viện nhiều năm rồi, tuy vậy nhưng anh ấy luôn tươi cười với cuộc sống, anh ấy rất muốn ra bên ngoài nhưng sức khỏe không cho phép. Em xin chuyển cho chi cuốn tiểu thuyết anh ấy viết tặng chị, trước khi anh ấy đi anh ấy nói với em như thế.
Em có thể cho chị biết nơi em sống được không? Chị muốn thắp cho anh ấy nén nhang
Nhà em cách nhà chị chưa được 500m thôi, chị cứ tới căn nhà có hai cây bằng lăng.
Bách Hợp chợt nhận ra cô không biết gì về anh cả, không tên, không địa chỉ, không, không và không. Cô thay đồ rồi nhanh chóng đến nơi anh sống, một ngôi nhà giản dị được phối màu rất đẹp.
Chị Bách Hợp phải không? Mời chị vào nhà
Bách Hợp bước vào nhà, bàn thờ treo một tấm hình một người thành niên trẻ tầm 26 đến 27 tuổi, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi
Anh ấy đấy, đây là cuốn sách anh ấy viết cho chị
Mở cuốn sách ra có dòng chữ “ Anh tặng em Bách Hợp, hảy cười mãi nhé”