Anh đã nhận ra....
Anh hiểu em hơn chính bản thân em. Anh biết em thích ăn gì, thích làm gì, ước mơ gì. Thậm chí anh còn biết size giày và màu sắc em yêu. Nhưng có một điều anh không biết và sẽ không bao giờ biết: Em yêu anh nhiều ra sao?
Tình cờ quen anh trong một hiệu một hôm đi học, khi anh đang mải mê bà 8, vô tình khiêu khích em. Rồi từ hôm ấy, em và anh bắt đầu chuỗi ngày dài đầy nắng với những buổi chiều lượn lờ các nơi vui vẽ và chè chén, kem tươi vào mỗi lúc hoàng hôn.Thời gian gắn kết em với anh và thời gian cũng cho em thấy được sự quan trọng của em trong trái tim anh.
Một ngày không nhận được tin nhắn hay điện thoại của anh em lại thấy thiếu thiếu và nhớ nhớ. Một tuần không được gặp mặt, anh cảm giác như mình muốn phát điên và khó chịu vô cùng. Em có thể ngồi hàng giờ và chỉ chờ một tiếng ting ting. "ê đang làm gì thế?" rồi nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có những khi anh tự cười một mình như một đứa ngốc nghếch chỉ vì trong đầu hiện lên hình ảnh của em - một cô gái cao ráo với mái tóc dài mượt và đôi mắt vô cùng ấm áp. Anh tiêu em thật rồi. Nhưng em có thích anh không?
Anh thường khen em xinh và thích thú mỗi khi nhìn thấy em cười vui vẻ. Em nói tính anh trẻ con, hồn nhiên, đáng yêu và mỗi lúc ở bên anh em lại thấy mình trẻ ra đến chục tuổi. Mỗi lúc em sai. Mỗi lúc như thế anh lại vờ giận dỗi hít le, po xì như muốn được em dỗ dành như con nít. "Nào, lại giận dỗi. Không biết có ai muốn ăn kem không nhở?" Em vẫn thế. Vẫn là câu "Nào, nào" đáng ghét, vẫn là kiểu dụ ăn, dụ uống mà sao anh thích thú đến thế. Có lẽ là anh yeu em rồi rồi...hi
Tình yêu phải do chính bản thân mình nắm lấy vì vậy anh đã quyết định nói với em ba từ " Anh Iêu Em".
Không thở được, đó là sự thật. Anh nghẹn ngào đến không thở được khi em nói nhớ anh. Với anh, đó là nền móng của tình yêu và với anh đó là những khoảng khắc vui trong cuộc sống.
Em à… Em rất tài giỏi, em cũng đã bắt đầu hiểu anh, biết mọi thứ về anh. Biết anh thích gì, chơi gì, làm gì.…nhưng có một điều em không biết và sẽ không bao giờ biết là
.
.
.
.
.
Anh Yêu Em