Thấy mình đang bước chông chênh giữa hai bờ hư- thực.
Đôi khi muốn chạy thật nhanh.
Bỗng
Giật mình.
Vấp ngã.
Đau.
Dẫu biết phải cố gắng, phải vươn lên, nhưng đôi khi ta muốn buông xuôi.
Chỉ vậy thôi và đứng lặng câm nghe tiếng vụn vỡ.
Chưa bao giờ thấy cô độc như bây giờ.
Không có bình yên ta đi tìm khắc khoải. Không có sum vầy ta đi tìm cô độc.
Và đôi khi ta giật mình nhìn lại.
Ta thấy ta tìm ta.