Tôi cùng điều tra viên Hiếu kiểm tra lại mũi tên. Nó bốc lên mùi tanh kinh khủng của máu, thật kinh khủng. Khi chạm vào mũi tên thì tôi phát hiện có chất nhờn gì đó bám quanh mũi tên, chỗ tay cầm. Hình như đây là...hồ dán.
- Đúng như tôi nghĩ, hung thủ vụ ám nhất nhà khảo cổ học Nguyễn Tô Sang, cô Tạ Thị Cúc, cậu Hoài Trung Tiến chính là con quỷ và là một trong những nghi phạm còn lại đang ở dưới.
"RẦM, RẦM"- cánh cửa kêu lên. Có ai đó đang phá cửa! Chẳng lẽ con quỷ quay lại giết chúng tôi bịt đầu mối??? Cánh cửa gần như bung ra. Qua ngọn lửa tôi nhìn thấy cái bóng trắng. Đúng là nó rồi!!! Tôi đứng dậy, nghiêng người chuẩn bị lao ra khi cánh cửa bị phá. Tôi đạp vào lan can phía sau để lấy đà thật tốt để lao ra. Đột nhiên tôi bị trượt chân, hình như tôi vừa đạp lên thứ gì đó. Đây là...
"RẦM!!!!!!"- cánh cửa đã bị phá hoàn toàn. Ngài điều tra viên đang đỡ tôi đứng dậy nên hai chúng tôi không kịp lao ra. Chết tới nơi rồi!!! Tôi nhắm mắt tận hưởng giây phút cuối đời thì nghe tiếng xịt. Tôi mở mắt ra thì thấy làn khói trắng. Tôi ngỡ mình đã quy tiên nhưng chợt nhận ra, đây là natri hidrocacbonat do mùi đặc trưng của nó, chất này thường được dùng để cứu hỏa. Bóng trắng lại khuất sau khói trắng, hình như trên tay hắn cầm một...cái rìu. Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Rồi tôi thấy bóng dáng rất quen thuộc. ĐÚNG RỒI!!! LÀ CẬU JAMES TRUTH!!! Cậu ta mặc áo north face trắng làm tôi nhầm với những dải băng quấn quanh con quỷ. Đằng sau là 2 ông bảo vệ và ngài thanh tra. Tôi mừng rỡ định reo lên thì nhận thấy sau đó còn một bóng người nữa. Hắn đang làm gì đó...giống như giương cung. Tôi chưa kịp hét lên cảnh báo thì một mũi tên xuyên qua màn khói, sượt qua mặt tôi. Trong giây lát, tôi dường như thấy may mắn vì mình còn sống. Bỗng tiếng hét thất thanh của ngài điều tra viên làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy ngài ta bị trúng mũi tên ngay bên ngực trái. Tôi chạy vội lại xem tình hình thì ngài ta giơ 4 ngón tay rồi chỉ thẳng lên trời rồi ngất đi. Hình như ngài Hiếu đã biết hung thủ và cố gắng nói với tôi. Tôi thực hiện thao tác sơ cứu. Ngài ta thật may mắn, mũi tên không trúng tim mà lệch qua 0.3cm. Ngài ấy sẽ sống nếu cấp cứu kịp thời. Ngài thanh tra trong lúc đó đuổi theo con quỷ nhưng tay không trở về. Tôi và cậu James tập trung sơ cứu đến nỗi tôi quên hỏi vì sao cậu ta lại có mặt ở đây. Hai ông bảo vệ thì chia nhau ra tìm con quỷ. Mọi việc diễn ra quá nhanh làm tôi cứ có suy nghĩ: ước gì người đang nằm đó là tôi!!!
Đột nhiên có thêm một tiếnh hét thất thanh nữa ở lầu hai. Hình như con quỷ lại ra tay!!! Tôi ra lệnh cho cậu Truth ở lại với ngài điều tra viên, còn tôi chạy xuống xem sao. Tôi hãi hùng khi thấy ông Phước nằm trên vũng máu với một cánh tay đứt lìa. Tôi phóng tầm mắt ra cuối hành lang thì thấy cánh tay ông ta ở đó với dòng chữ trên tường:" CÁC NGƯƠI PHẢI TRẢ GIÁ CHO VIỆC VẤY BẨN NƠI NÀY!!!!!"