PART 14
Mọi chuyện đã kết thúc, thế là xong. Tôi cảm nhận được một tia sáng chói trước mặt tôi. Đó là thiên đường chăng? Tôi đã chết? Tôi ngồi chờ chúa tới đưa tôi đi nhưng ánh sáng đó vụt tắt. TÔI VẪN CÒN SỐNG!!! Tôi hé mở mắt ra nhìn thấy con quỷ đứng một tư thế kỳ dị, rồi hắn gục ngã. Đằng sau hắn là... ngài điều tra viên Hiếu! Một tay ôm bụng đang rỉ máu, một tay cầm chiếc kìm điện, thì ra ông ta đã cứu tôi, tia sáng lúc nãy là chiếc kìm điện phát ra. Ngài điều tra viên bước lảo đảo và gục ngã. Ông ta ngất đi vì mất nhiều máu. Tôi đánh mắt qua nhìn con quỷ, đúng như tôi nghĩ, hắn đã bị liệt một chỗ. Hắn trợn ngược mắt lên nhìn tôi và hỏi:
- Tại... tại sao ngươi biết ta là... hung thủ?
- Tại vì ngươi để lộ quá nhiều sơ hở!
- Sơ hở?
- Đúng! Thứ nhất là cái kiểu tóc gớm ghiếc đầy gel, ngươi làm thế để tránh bị phát hiện khi mọi người chưa biết con quỷ bôi đầy gel nhưng ngươi chỉ suy nghĩ nông cạn, ngươi không nghĩ đến khi đã biết con quỷ trét đầy gel thì người ta nghĩ đến đầu tiên là ngươi!
- Nhưng ta...
- Ta biết là ngươi đã trét máu để che giấu nhưng so với chức thạc sỹ ngươi đang có thì đầu óc ngươi lại quá ngu ngốc. Khi ta dùng bạc nitrat để thử độc xianua đã dính lên tay ngài điều tra viên. Khi ông ta chạm vào mũi tên thì thấy tay ông ta sủi bọt xốp trắng do phản ứng giữa đisilictetrahexan (thành phần chính trong gel) và bạc nitrat tạo ra bạc foruent sủi bọt xốp nên ông ta đã biết là ngươi, điều này ta cũng phát hiện ra khi lọ bạc nitrat của ta đổ lên chiếc ống tuýp có dính gel!
- Sao các người lại nghi ngờ một người đã chết?
- Thực sự ngươi không chết vì ở lan can có một sợi dây thừng nối với một miếng đỡ ở dưới, lúc nãy ta có trượt chân vì sợi dây thừng nhưng do không để ý nên ta không biết ngươi còn sống sớm hơn, đến lúc cậu Truth té xuống mà không chết, ta mới chắc chắn ngươi còn sống.
- Lý lẽ suông như thế thì không thể kết luận là ta được!
- Đấy cũng là sai lầm to lớn nhất của ngươi, ngươi đã tự vạch mặt mình! Nếu ngươi không giết hết số nghi phạm còn lại thì có lẽ ta đã không nghĩ ngươi là hung thủ! Tại sao ngươi lại nhẫn tâm giết người nhiều đến thế???
Hắn ta im lặng một lúc rồi hét:
- ĐỂ TRẢ THÙ!!! KHO BÁU ẤY PHẢI THUỘC VỀ MẸ CỦA TA!!!
- Mẹ cậu?
- Đúng thế!!! mẹ ta là nhà khảo cổ Trịnh Kim Phụng, người đã tìm ra kho báu!!!
- Trịnh Kim Phụng, hình như là... Đúng rồi! Là người đầu cuốn sách của nhà khảo cổ Nguyễn Tô Sang!
- Hắn ta đã giết mẹ ta và lấy công trình nghiên cứu suốt 10 năm của mẹ ta để viết cuốn sách ấy!
- Vậy tại sao ngươi lại giết hết mọi người, chỉ cần báo công an là mọi chuyện sẽ giải quyết!
- Công an ư? Hắn ta là người nổi tiếng, liệu thằng quèn như ta báo công an có tin không? Mà cho dù tin thì hắn cùng lắm bị bắt vào tù dăm chục năm, lấy mạng phải đền mạng!
- Nếu thế... tại sao ngươi phải giết cả những người vô tội?
- Bởi vì muốn lấy được kho báu cần máu của mười ba người - hắn gồng dậy với lấy cây gậy bóng chày lao tới tôi - còn thiếu máu ông nữa là kho báu sẽ thuộc về tôi!!!
Khỉ thật! Cơ thể hắn đã hết bị tê liệt. Tôi không đề phòng nên giờ chỉ còn nước chết!!!
Hắn vừa lao tới vừa cười lớn. Hắn vung gậy lên cao.
"ĐOÀNG!!!"
Hắn đã bị ăn một viên đạn xuyên đầu. Tôi quay lại thì thấy một đội cảnh sát cơ động đứng sau chỉa súng vào hắn. Xác hắn đổ xuống. Hắn đã chết!
Cậu James Truth lên tiếng:
- Hú chết! May tôi gọi cảnh sát kịp! Chúng ta lại về lại bệnh viện thân thương thôi!
Tôi cười nhạt và nói:
- Tôi vừa lấy được cái này - tôi đưa ra một cuốn sách trong túi nạn nhân, đó là tài liệu gốc của "kho báu của trời"- chúng ta đi tìm chứ?
Tôi quay lại đã thấy cậu ta bất tỉnh...
Một tháng sau, khi chúng tôi bình phục hoàn toàn thì cậu James ghé nhà tôi chơi. Cậu ta nhìn vào tủ kính và hét lên:
- Trời đất ơi!!! Ông đâu ra mà có con quỷ bằng vàng to thế này? Ôi,mắt nó là cục kim cương to đùng nữa, con này mà bán chắc ăn cả đời không hết đâu! Ông lấy đâu ra thế?
Tôi cười mỉm và nói:
- "kho báu của trời"!!!!
THE END.