Chương 17 nụ hôn sói
Chín giờ sáng, sương đã tan hết, mặt trời từ trên cao nhả xuống những mảnh vàng óng ánh.
Hoan Hoan cười vui sướng khi đứng trước đại sảnh của tập đoàn khách sạn Thị, quả là sau cơn mưa trời lại sáng.
Vì tâm trạng rất tốt nên hôm nay cô chọn cho mình bộ đồ màu vàng rực rỡ. Bộ đồ tôn lên nét xinh đẹp ngọt ngào, tươi sáng động lòng người. Không ít nam nhân dòm ngó…
Cô hít một hơi dài rồi khoan thai đi vào trong, liếc mắt qua bên phải liền thấy cô lễ tân nho nhã lễđộ, lịch sự cúi đầu chào. Cô hỏi phòng phỏng vấn rồi đi thẳng về phía thang bộ thay vì đi thang máy lên lầu 6.
Đây là thói quen đã nhiều năm, bình thường công việc quá bận rộn nên cô không có thời gian đến phòng tập thể thao, cô dùng phương thức này để rèn luyện thân thể, hiệu quả rất tốt.
Lầu 6 cũng không cao, hoàn toàn trong năng lực của cô.
Đôi giày cao gót nhẹ nhàng từng bước tiến lên, vừa đi cô vừa tưởng tượng đến những câu phỏng vấn và hướng trả lời, lòng đầy tự tin.
Vì không nhập tâm nên đến đầu cầu thang cô vô tình đụng phải một người đàn ông đang đi xuống.
"AA.A.A.. - -" người đó to cao như cái cột điện, khiến cô kềm không được hét toáng lên.
Theo phản xạ vô điều kiện, hai taycô đẩy người đó ra, khiến cho bản thân mình loạng choạng muốn rớt xuống cầu thang.
Anh phản ứng thật nhanh, mạnh kéo cánh tay cô về phía mình, cô còn không kịp thấy rõ anh là ai, cứ như vậy ôm chặt lấy anh.
Phục hồi lại tinh thần, cô mới pháthiện, tư thế kia thật xấu hổ đến cực điểm.
Trong lúc bối rối, cô thế nào lại ôm lấy hông của anh, chính xác rađó không phải hông, mà là... mà làvị trí dưới thắt lưng một chút.
Đúng, đúng vậy! Thân thể anh thật rắn chắc!
Muốn nhìn xem anh là ai nên cô ngẩng đầu lên, thế nhưng vừa khéo môi lại chạm môi!
Hơn nữa cô đang rất kích động, há miệng to hết cỡ mà quên chưakhép lại, nói cách khác cô bây giờ không chỉ là chạm lên môi anh, mà là nuốt chửng môi anh!
Thất kinh, cô vội vàng rút tay lại, miệng lập tức cũng rời ra, nói năng lộn xộn: "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, tôi không cố ý... Ah..”.
Giọng cô bị cắt ngang bởi đôi môinóng bỏng của anh.
Cái hôn này tới quá đột ngột, Hoan Hoan kinh hãi cực độ. Cô ra sức chống cự, nhưng gã đàn ông xa lạ kềm chặt cô trong đôi tay rắn chắc.
Anh hôn vừa thô bạo vừa nồng nhiệt, như là sói đói lâu ngày thấy mồi vậy, nhất quyết không chịu buông tha cho cô.
Hoan Hoan trợn tròn mắt hoang mang, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh con sói háo sắc.
Cô giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng không sao thoát được. Trống ngực đập liên hồi. Tề Hoan Hoan ơi là Tề Hoan Hoan! Sao lại có thể xui xẻo như vậy? Đi phỏng vấn xin việc mà cũng bị gặp sói háo sắc nữa là sao?
Có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, tên kia ngừng hôn, đùa cợt: "Là em lao tới tặng anh nụ hôn trước, chẳng lẽ anh đáp lễ bằng một nụ hôn cũng không được sao, Hoan Hoan?"
Hoan Hoan? Anh ta biết cô sao?
Bội phần kinh ngạc, Hoan Hoan trừng mắt nhìn chằm chằm kẻ háo sắc trước mặt, bất ngờ nhận ra hắn ta chính là kẻ thù không đội trời chung - Trần Huân!.