Chap bonus
1 hồi sau thì thằng Hải mới đi lên... kêu thay đồ đi... bắt đc sóng rồi... Cũng lật đật lên đồ, vuốt sáp, đi đôi giày nike Air con ghệ nó tặng thuở ấy vào... lon ton theo nó xuống xe taxi chờ sẵn phía dưới...
Vừa ngồi vào xe thằng taxi phóng thẳng luôn mà ko cần hỏi tụi tui đi đâu... Hỏi ra mới biết bố Hải này lân la đi hỏi thăm cánh taxi ở đây... cho nó thêm ít tiền là nó dẫn tụi tui đến cái động mối... chắc đây cũng là 1 kiểu kiếm tiền thêm của cánh tài xế taxi bên đó... Chủ động thì có khách, taxi thì ăn 2 chiều... vừa đc khách bo, vừa đc chủ động đỹ cho thêm tiền nữa...
Quãng thời gian từ khách sạn tui đến đó cũng tầm 15'... Ko cách trung tâm thành phố bao xa... Cái động này làm ăn khá kín đáo... dường như chỉ toàn nhận khách từ cánh taxi tay chân hay sao..mà khi xuống xe... thằng tài xế tàu khựa nó còn dẫn 2 đứa tui đi vô... Con đường vô là 1 cái hẻm nhỏ chỉ đủ cho chiếc xe máy chạy vô... Bên ngoài có bãi để xe riêng cho Oto... đầu hẻm đi vô là qua trạm 1... có thằng tàu khựa mập mạp to con xăm trổ kín lưng kín tay... đừng canh... địa bên thắt lưng thì anh còn có cái bộ đàm nữa...
đi vô con hẻm đến cuối đường là 1 cái cổng, lại có 1 thằng mặt rô căn cổng nữa... lần nào qua cổng..thằng tài xế cũng gật đầu chào rồi lảm nhảm gì đó..rồi nó cho qua dễ dàng... .qua cái cổng là đến 1 căn nhà có sân rộng phía trước... ngồi trước sân là mấy sòng bài đang sát phạt nhau... thằng taxi nó kêu bọn tui đi tiếp - Mẹ nó sao mà cái động này nó dài dòng thế ko biết... tui than thở nói nhỏ với thằng Hải...
- Ông cứ sồn sồn lên thế... sắp tới rồi - Bít nó nói vậy thôi chứ thế đéo nào nó biết đc sắp tới rồi
thằng tài xế dẫn bọn tui đi theo cái ngõ nhỏ cặp sát cái ngôi nhà... .qua 1 ngôi nhà khác... à ko phải gọi là 1 Quán Karaoke thì đúng hơn... bây giờ mới thật sự tới cái động mà qua mấy ải mới mò vô được... coi bộ tụi này cũng cẩn thận phết... Đến đây là thằng taxi bắt đầu đi ra... nhường bọn tui lại... Bên đây coi bộ cũng có má mì như mấy cái động bên Việt Nam thì phải..1 bà sồn sồn đon đả mồi chèo hàng tụi tui... mà tui chả hiểu cái mô tê bả nói gì... có thằng Hải thì cái mồm thoăn thoắt nói chuyện với bả... xong thằng Hải quay qua tui nói nhỏ : yên tâm đi, tui kêu cho ông 1 em tươi nhất trong bọn rồi... 1 hồi bả cho em tiếp viên (thấy em tiếp viên nào cũng mặc váy ngắn sát quần xịp @@! mà tươi lắm anh em à..)... dẫn bọn tui vô mỗi đứa 1 phòng... 1 cái phòng karaoke ở đây bé tí dưới anh đèn mờ ảo... nhưng cũng đủ nhận ra nó cũng chỉ vừa 1 cái đường đi bé tí và 1 cái giường, 1 cái bàn nhỏ... phía trên treo lủng lẳng cái dàn karaoke với cái tivi mà chắc cũng chẳng ai rảnh để mà hát... chắc cho có trá hình là chủ yếu...
1 tí sau có 1 em gái bước vô... Trong trạng thái quần xịp áo vú...
Ngồi cạnh bên tui... tỏ vẻ nhút nhát lắm... tui mới lẩm bẩm... mẹ cave mà còn ngại nữa trời... Mới thay cái áo cái cho nó mát... rồi đè em nó xuống... em nó im ru à... tui chắc chắc dính phải con câm mẹ nó rồi...
đang loay hoay thì tự nhiên chân tui quơ phải cái ly trên cái bàn cái xoảng... Mới giật mình theo bản năng... tui mới nói sảng : Gì vậy trời... .quay xuống thì ra cái ly bể...
rồi quay lại con bé định tiếp tục thì... con bé mới nói... Anh là NGƯỜI VIỆT NAM hả ????
tui mới sựng cả người lại... - Đm đâu ra lại chui ra 1 em hàng người VIệt giữa đất Quảng Châu vậy trời... .
Ủa... em biết nói tiếng việt hả
Dạ - Lại khóc, sao mình gặp em cave nào cũng khóc thế này... em là người việt nam chứ có phải trung quốc đâu mà anh hỏi biết nói...
Má... đỡ con bé dậy... đưa cái áo của tui cho em nó khoát vô... rồi hỏi
em tên gì :
Dạ, em tên Hường
Làm gì mà em lại ở đây? sao ko ở nhà
Hic..hu... (khóc các kiểu tiếp các bác ạ)
Im coi, nói rõ anh nghe coi - Tôi bắt đầu lại tò mò và tìm hiểu thêm 1 cuộc đời dính vào con đường mại dâm này)
Em bị thằng người yêu nó lừa bán qua đây anh ơi... lại khóc
Nghe giọng thì tui nhận ra giọng con gái Bắc rồi... nên cũng manh nha đoán ra cái vụ lừa người bán qua Trung quốc làm gái
Sao mà nó lừa em qua đây ? như thế nào ?
Thằng đó nó dụ em qua biên giới chơi, mua đồ tặng em, rồi xong 1 hồi có 1 ông to lắm... siết cổ kéo em đi..kéo nó bán em cho ổng rồi...
Lúc này tui im lặng... ko nói gì cả..chờ em nói tiếp
Xong rồi sau đó họ bắt em tiếp khách..1 ngày... có khí em phải tiếp trên 10 đến 15 lượt khách... xong rồi đc 1 thời gian... em bị ổng bán lại cho bà chủ nơi này và làm tới bây giờ...
Tôi hỏi lại : em bị bán từ lúc nào ?
Từ tết năm ngoái là em bị bán rồi
Sao em ko trốn đi em ! - Tôi biết câu này tui hỏi có vẻ hoang đường... nhưng vẫn cứ hỏi
Không được đâu anh... bọn nó ở đây căn gác nghiêm ngặt lắm... làm xong là nó cho em vô 1 cái buồng mọi người... có khách nó gọi ra đi tiếp, ai mà trốn mà bắt được là tụi nó đánh cho gần chết anh à, bữa có 1 chị cũng trốn nhưng bị bắt đc... nó đánh thừa sống thiếu chết
Ở đây ngoài em có ai người việt nam nữa ko...
Dạ còn 1 chị nữa hơn em 1 tuổi...
Em năm nay bao nhiêu
Dạ 19
- Tui suy nghĩ trăn trở 1 hồi mới hỏi... Giờ thiệt sự anh cũng không biết phải giúp cho em như thế nào nữa... em nói giọng miền nam chắc em cũng biết anh đang miền xuôi... Cùng là người việt nam... anh ko nỡ... Chuộc em ra chắc chắn là ko được... Thôi thì em cầm số tiền anh cho mà dấu đi... tui mới rút tờ 100 Euro nhét vào tay em...
Nhưng em đẩy lại phía tui và lắc đầu... anh đừng cho em tiền... cũng như vậy à... tiền bo của khách lần nào khách bo, bọn nó cùng đều lấy hết... với lại cầm tiền em cũng có đc xài đâu anh... anh đừng cho em làm gì... nếu anh có lòng... thì làm ơn giúp em báo về gia đình để em thoát khỏi nơi đây... chứ thiệt sự em sống còn ko bằng chết chốn này anh ơi... hu..hu..(lại khóc)
tôi mới quay lại hỏi em:
Nhà em ở đâu... nói cho anh biết...
Dạ, em ở làng Vân xuyên, hiếp hòa Tỉnh Bắc Giang
số nhà em thì ko có, vì nhà thuộc dạng nghèo khổ, làng cho đất 1 góc nhỏ nên cũng ko có số nhà hẳn hoi..Thầy em tên Minh, u em tên Diệu
(thiệt sự tui hỏi cũng chỉ vậy thôi chứ chân tình tui cũng ko biết phải giúp em nó bằng cách nào nữa, tui còn chả biết cái làng em nó nằm ở đâu... huống hồ còn ko có số nhà... giả sử dù biết... tui cũng ko biết phải giúp làm sao... Khi trong nay mai tui còn phải bay về nước... ở miền nam chứ đâu có phía bắc... làm gì có thời gian tìm nhà em... rồi liên lạc với cơ quan chính quyền... rồi lại quay lại cứu vớt em ra... bao nhiêu suy nghĩ ập đến làm tôi như rối tung lên... mà cho đến tận bây giờ... khi viết review về em... tui vẫn còn rối bời... ko khỏi ngậm ngùi cho số phận của em...
Tui vòi thò đầu ra ngoài... ngoắc 1 thằng đứng gác tới... dúi vào tay nó ít tiền NDT rồi ra hiệu cho nó mua cái gì cho tui ăn... tui đang đói... nó tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu sai 1 thằng khác đi mua...
Chỉ đó mới là điều tui có thể giúp em hiện tại... Cho em ăn cái gì đó thôi...
Rồi tui cũng ngồi nói chuyện với em về đất nước Việt Nam mình... em nó có hỏi sao tui qua đây chi... cũng kể cho em về công việc hiện tại... Khi kể về đất nước mình... tui thấy ở em 1 vẻ gì háo hức lắm...
1 hồi khi thằng hải gõ cửa báo hiệu về khách sạn... tui cũng chào tạm biệt em... hy vọng đây ko phải là lần cuối tui gặp em... bé Hường...
lúc về tôi và thằng Hải có 2 tâm trạng khác nhau...
Kẻ hả hê... .người trong đầu đầy ngổn ngang...
Nói về em Hường này tí xíu... Lúc đầu tui cũng chỉ định review về cô bé này... cốt 1 phần cũng để chia sẻ cái suy nghĩ của tui cho các bác hiểu trong lúc tui ở bển thôi... Thiệt cũng ko ngờ chúng ta có 1 số anh em nhiệt tình giúp đỡ như vậy làm lần đầu tiên tui nhìn các anh em với 1 con mắt khác... Nể lắm...
Cmt của các bạn từ lúc tui viết review thì tui cũng xem hết rồi... lúc đầu thì 1 số bác kêu tui giúp em nó... rồi khúc sau thì có 1 số anh em lân cận nơi bé Hường tả cũng tìm hộ gia đình em... rồi càng về sau nữa thì 1 số bác thấy tui không onl nữa... kèm theo mấy bác đi tìm địa chỉ báo lại là ko có trường hợp nào như thế rồi cho nó tui chém gió này nọ... Nói chung với tui thì cũng chả quan tâm lắm... ai nghi gì cũng được... đơn giản ban đầu tui viêt cái review này thì mục đích tui đã ghi ở phía trên... chứ không có phải là nhờ các bác đi tìm gia đình em nó hộ... rồi tìm không được... rồi trách tui..rồi đặt nghi vấn...
Cái nghi vấn thì đợi tui kể ở phía dưới cho các bác hiểu thêm
chiều qua khi vừa về... tui có onl yh..có 1 bác nick yahoo nguoibankhongtot04 có add tui... để hỏi thăm chuyện về bé Hường... Nói chung tui thích tính cách của thanh niên này... chắc ở đời cũng ít ai có tấm lòng như cậu ấy lắm... Trong cuộc nói chuyện... anh này cũng kêu tui là đã tìm tới cái làng đó và lân cận rồi nhưng không có trường hợp nào như vầy... Tui có hỏi là địa danh cô bé nói có thật và tồn tại ko ? thì anh này kêu là có thật... làng này chuyện cờ bạc với ma túy... TUi có hỏi là làng này đã từng có dính phốt nào như vậy chưa thì cậu ta kêu ko rõ... Nhưng nói chung thì tên cha và mẹ cô bé trong làng thì cậu ta kêu là ko có ai như vậy... cả trường hợp cô bé... câu ta cũng hỏi nhưng làng ấy cũng báo lại là ko có...
Nói chung tui cũng suy nghĩ nhiều lắm... cũng kể hết cho cậu này nghe 1 số chuyện riêng rồi... nói chung hy vọng của 2 đứa là cứu bé Hường ra thôi...
Có 1 bác thì pm qua yahoo... hỏi tui về nước chưa... cũng định cùng tui bay ra ngoài làng em để tìm... thì tui cũng có nói... anh em Bắc Giang tìm ko ra thì 2 anh em mình làm đc gì... huống hồ tui còn phải đi làm... time đâu ra...
nhưng tui cũng cám ơn cái tâm của bạn... bữa nào làm chầu nhậu xả giao nhé
Còn 1 bác cũng có nêu ý cho tui tại sao ko chụp hình, tại sao ko quay lại 1 lần nữa để gặp em... để dễ bề xác minh địa chỉ em hơn... Thì nói thiệt tui qua bên đây... mang theo điện thoại để làm gì khi ko có sóng Viettel ?... huống hồ lại đi chơi gái ?... thiệt sự việc này ko lường trước để mà có thể chuẩn bị... còn việc quay lại... thì tui nghĩ bây giờ quay lại để làm khi ko biết cách giúp gì cho em nó... vả lại tui qua đây để công tác chứ ko phải đi du lịch...
Còn vừa hồi nãy thì có đi qua quán cafe Thủy Tùng uống cafe với 1 bác... nick trên gì đàn là gì tui cũng chả nhớ nữa... mà biết tên là Tuấn thôi...
Thì tui cũng biết bác này rủ tui uống cafe cũng chỉ nhằm xác minh sự thật câu chuyện thôi... thì tui cũng ko ngại ngần chia sẻ... bác ấy có đọc mấy cái cmt trong thớt này lại cho tui nghe và hỏi tui... nói chung cũng nhiều lắm =.=!
nhất là về phần địa chỉ của cô bé không chính xác... mọi người ngoài ấy đã tìm nhưng ko có... thì 2 bọn tui cũng thắc mắc lắm... có đặt ra nhiều giả thuyết..
1 lúc sau thì tui có kể cho bác ấy nghe về suy nghĩ của tui... Nói chung là về phần tui thì trước mắt vấn đề chính là tìm cách cứu bé Hường ra trước đã... rồi tính gì thì tính... còn đường về nhà thì khi cứu đc người rồi... thì ắt cũng tìm đc đường về thôi... 19t đầu rồi chứ có phải con nít nữa đầu mà ko có nhớ đường về... chứ bây giờ lo chăm chăm tìm cái địa chỉ trong khi nó quá mơ hồ thiệt sự tui cũng ko hiểu sao lại như vậy... rồi nhờ đến chính quyền thì chắc đến mùa quýt... với lại đường phố bên đó không phải như đường ở Biên Hòa tui thường đi... nghĩ sao đi bằng taxi gần 15' ngồi trong xe... thánh hay sao mà tui có thể nhớ đường quay lại chỗ đó... ngoại trừ thằng taxi chở tui... Rồi về sau thì bác Tuấn này có hỏi tui về bé Nhi..ngày ấy ntn... hiện tại ra sao... tui cũng kể cho bác ấy trước 1 số chuyện về em nó... (hy vọng bác giữ bí mật để anh em đỡ hứng khi đọc truyện )
Nói chung thì tui đã có cách giải quyết riêng.tui thiệt ko nỡ mà bơ em nó luôn đâu... đã bàn với thằng Hải và cậu bạn Tuấn mới gặp này... tui hiện tại cũng vẫn ngóng tin giống như các bác vậy... nên suy nghĩ của các bác... tui hiểu phần nào...