chap 46
Vậy là chỉ còn 2 tuần nữa thôi là cũng chấm dứt mối quan hệ mấy tháng trời, chính xác là cái đêm noel năm ngoái và cho đến hiện tại. Nếu ai có hỏi tui câu truyện này, tui nhớ rõ ràng khúc nào nhất? thì đây chính là khúc mà tui từng có quãng thời gian phải sống trong tiếc nuối, và lo âu. Vì sao lại tiếc nuối? tiếc vì có lẽ mình sẽ tạm mất đi 1 người con gái, nó ko như khi ta bị mất mát về vật chất mà có thể quên nó 1 cách mau lẹ. Tiếc lắm chứ!!! còn lo âu? thứ lo lắng mơ hồ ở đây của tui là sẽ không biết ko ở bên cạnh tui rồi, em sẽ ra sao? vẫn chân cứng đá mềm chứ? vẫn học cách sống cứng cỏi, tự lập từ nhiều gì tui dạy em và từ những quyển sách từ cho em đọc chứ? tui còn lo lắng rồi sau này, tương lai của em ra sao, sẽ có thể "quên" được tui mà kiếm được 1 ai đó để yêu thật lòng. Cả đời tui đi theo cái nghiệp làm công ăn lương, ko học bất cứ trường sư phạm nào nhưng chắc có lẽ, em là cô bé học trò đầu tiên của tui, mà được tui truyền đạt những bài học ko có dạy trong bục giảng của bất cứ ngôi trường nào...
Cả tuần thứ 6 với tuần thứ 7, phải nói đây là quãng thời gian đủ thứ chuyện mà tui phải làm. Phần phải sắp xếp những công việc, giấy tờ ở công ty để chuẩn bị đi Sing, phần lại lo chuyện ở nhà, tại lúc này bà già tui lại đang yếu trong người. Nhà còn mỗi bà chị 4 nên tui cũng chả yên tâm vì từ khi ba tui nằm xuống, tui đã mặc định mình là trụ cột trong gia đình rồi. Phần lại chạy đôn chạy đáo lo cho công việc của bé Nhi, khi thì đi lấy hàng dùm, khi thì giúp con bé sắp xếp đồ dọn dẹp linh tinh, phần kiểm tra sổ sách hộ con bé, phần phải hoàn thành tốt nghĩa vụ của 1 người yêu mà chở em đi ăn uống đây đó (dù chỉ là 1 người yêu hờ). Và đến khi đêm về, bộ óc của tui lại ko đc ngơi nghỉ đến nghĩ đến cách nói ra lời chia tay với em...
Đôi khi tui tự nghĩ tại sao nó lại quá khó khăn với tui trong hoàn cảnh này. Mà sao thấy với những cặp đôi khác yêu nhau, thấy họ rất là dễ dàng xích mích rồi chửi nhau qua lại rồi hét lên chia tay sao dễ dàng lắm... Vậy mà tôi...
- Nói về chuyện buôn bán của bé Nhi thì cũng vẫn tà tà, có điều bây giờ thì bước vô phòng con bé, các bạn cứ cảm tưởng đang bước vô 1 cái mê cung rộng vỏn vẹn 20m vuông ấy. Quần áo được treo ở 2 cái xào nhôm mua bữa trước, tui còn nhờ thêm 1 cái xào 2 tầng để em có thể treo thêm nhiều quần áo hơn, phía sát bên phải là 1 cái tủ trưng đồ trang sức linh tinh bên cạnh là cái bàn trang điểm và dùng để kê laptop, bên cạnh có cái loa mini được có bé mở nhạc suốt, phía trên trần thì con bé còn bày vẽ trang trí dây rợ lung tung beng nữa. Mọi sinh hoạt của em hầu như đang ở phía trên cái gác lửng.
- Còn về tình cảm của 2 đứa, thì bé Nhi vẫn vậy, vẫn yêu tui 1 cách nhẹ nhàng, ko quá vồ vập, tranh giành, ko ghen tuông vớ vẩn nhưng đôi lúc lại cũng những biểu hiện nhõng nhẽo thích đc vòi vĩnh, dỗ dành như bao nhiêu cô gái trẻ đang đc yêu khác, chắc có lẽ em cứ nghĩ cái tình yêu này quá bền vững, êm đềm nên chả việc gì phải lo lắng với 1 tên bạn trai lúc nào cũng ở bên cạnh khi em cần, luôn chia sẻ với mọi thứ trong cuộc sống. Luôn là 1 bờ vai vững chắc để em tựa vào khi mệt mỏi, luôn có 1 cánh tay bền bỉ để có thể kê đầu và ôm em ngủ suốt đêm. Nhưng em đâu biết đằng sau chuyện này, hắn lại vạch ra những kế hoạch 1 cách chi li từng bước từng bước 1 như vậy.
Nếu như sau này, người bạn trai của em có vô tình đọc được câu truyện này, vì nếu vô tình đọc thì sẽ có thể dễ dàng nhận ra ngay bé Nhi là ai, như thế nào, thì tui chỉ có đôi lời với "anh bạn tương lai " này rằng. "Hy vọng anh là chàng trai biết sống nhìn về phía trước, nếu anh đã yêu bé Nhi rồi thì anh nên yêu 1 con người ở hiện tại của em nó. Đừng vì cái quá khứ của em mà sau này lỡ có cãi nhau, anh lại đào mộ cái quá khứ chết tiệt đó lên mà chì chiết bé Nhi. Như vậy chẳng khác nào 1 thằng đàn bà đâu. ở hiện tại tui vẫn không biết cậu là, mặt mũi như thế nào, tính tình ra sao, nhưng nếu bé Nhi đã chọn ai đó, mà người đó lại là cậu, thì tui dám cam đoan chắc chắn điều đầu tiên là cậu là 1 người con trai rất là may mắn, và điều thứ 2 là nếu làm bé Nhi bị tổn thương, thì cậu liệu đường mà thu xếp hành lí mà trốn khỏi mắt tui đi". Và anh bạn vô tình đọc qua câu truyện này thì chắc cũng vô tình đọc được cái chap 21 phải ko? hy vọng cậu đừng để tâm đến vấn đề đó nhiều quá nhé. Hoàn cảnh đó chỉ là do ko tự chủ bị men rượu lấn át phần con hơn phần người thôi. Chứ thật sự trong quãng thời gian sau đó, chúng tui cũng chỉ dừng lại ở mức nắm tay, ôm ấp thôi. Thiệt sự là ko có chuyện gì đi quá giới hạn đâu. Nên cậu đừng có ấm ức gì ở đây nhé. Tui đã nói rồi, tui đến với em ko phải vì tình yêu, tiền bạc lại càng không! Lý do là tui muốn biến đổi 1 cô bé nhõng nhẽo, cáu kỉnh, tư duy lệch lạc của ngày xưa, trở thành 1 cô bé cứng cỏi đến gai góc, có suy nghĩ chín chắn, 1 cô bé tự lập biết kiếm tiền bằng đôi tay của mình. Nên cậu cứ yên tâm về cô học trò bé bỏng của tui, ko làm cậu thất vọng đâu. Hy vọng cậu đừng bắt trước mối tình đầu của em, mà làm cho em nó đau khổ câu nhé, ngoài việc xác con mẹ nó định là tui sẽ tìm cậu thanh toán thì cậu sẽ nghiễm nhiên chở thằng 1 tên xấu số nhất khi đánh mất 1 cô bé như thế. Hy vọng cậu đừng bắt chước tui mà yêu em mà phải tính toán chi li từng nước cờ cậu nhé, mà cứ hãy để tình yêu dẫn lối cho cậu và em nó... Hoàn cảnh của tui nếu cậu đọc truyện thì khắc rõ hiểu tại sao lại như thế, còn ở hoàn cảnh của cậu, tui ko cần biết lý do gì, tui yêu cầu cậu yêu bằng con tim chứ đừng bằng lí trí... "
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Ngày mà tui phải xa em nó cứ lầm lì nhích lại gần hơn. Càng như vậy tui lại càng hoang mang, ko biết phải mở lời với em như thế nào? hằng ngày đối mặt với em, nhiều lúc định mở lời đá động đến vẫn đề đó lại bắt gặp 1 ánh mắt ngây thơ từ em. Tui lại kiềm xuống.
Khi mà biết mọi kế hoạch của tui đã chắc chắn rồi, việc tui nhờ thằng bạn hỏi về phần giấy tờ làm thủ tục mở shop trên SG cũng ko có gì quá khó khăn. Con đường em đang đi đã được tui vẽ cũng khá rõ ràng rồi, việc còn lại là em phải
đi như thế nếu ko có tui bên cạnh thôi. Nếu như gọi nó là 1 trò đặt cược, thì ngoài việc tui hay đặt cược cho các đội bóng ở giải ngoại hạng thì đây là 1 cái kèo tui đặt cược vào em nhiều nhất từ xưa đến giờ và không chỉ dừng lại ở mức thắng thì vui mà thua thì thôi.
- Em nè - Tui hỏi con bé
- Dạ, có gì ko anh, con bé vật cặm cụi vào cái laptop
- Ngày mai anh được nghỉ làm 1 bữa, chúng ta đi chơi 1 bữa đi hen
- Vậy ai ở nhà trong shop
- Thì đóng cửa 1 bữa đi, nghỉ bán 1 ngày có sao đâu
- Dạ, vậy cũng được - Con bé lấy tay gãi gãi cái đầu, bộ mặt tỏ ra điều gì đó tiếc nuối
- Khiếp, thấy em ham làm ghê chưa, nghỉ có 1 bữa mà mặt xị ra thấy ơn ko, vậy là giờ cái shop này rồi là bơ anh luôn đúng ko - Tui giả vờ ghẹo
- Hihi, có phải zậy đâu, mà đi chơi cả ngày luôn hả anh
- Ừa, anh muốn ngày mai, được dành trọn 1 ngày được bên em
- Trời, anh nói cứ y như 8 năm trời, 2 đứa mình mới gặp nhau 1 lần ấy, qua ngày mai thì mốt cũng gặp mà- Bé Nhi nheo mắt nhìn tui nghi ngờ
- Ờ thì tại em nghĩ coi, trước giờ yêu em, toàn đi chơi có 1 buổi, có bao giờ đi chơi cả ngày đâu, tại có dịp được nghỉ, nên anh muốn vậy thôi - Tui giả vờ chống chế
- Ờ ha, cũng đúng nhỉ - Bé Nhi mút mút cái ngón tay trỏ ra chiều suy nghĩ
- Thôi, ăn bánh mì đi, mua từ nãy giờ hổng chịu ăn gì hết trơn vậy, con ly bơ nữa kìa, nó nhão ra rồi đó
- Ấy chết, hix, sao anh ko nhắc sớm. Làm em quên béng, thôi đợi tí, em spam mấy cái topic này lên cái rồi ăn hen - Nói xong, con bé lại chúi đầu vô cái lap.