IN THE WALL - BÊN TRONG BỨC TƯỜNG
Part 2
Thật kỳ lạ, những âm thanh đó lớn và rõ mồn một. Tôi đến phía bên trái bức tường và dùng khuỷu tay gõ nhẹ lên đó. Lầu đầu tiên tôi nhận ra tường nhà mình bị rỗng. Như một bọng cây khô vậy. Nhưng khi sang phần tường bên phải và cũng gõ y như vậy, tôi nghe một tiếng cốc rất đặc. Bức tường này hoàn toàn đặc cứng. Tôi chả hiểu vì sao những thợ xây tòa nhà lại làm ra một bên tường đặc còn một bên thì rỗng nữa. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là chẳng biết ông Peters đang làm cái quái gì mà lại gây ra nhiều tiếng ồn như vậy. “Chắc là kê đồ đạc hay gì đó.” Tôi tự nhủ. Cơ mà không đúng… Lúc ông ta đi lên cầu thang tôi chẳng thấy ông ta mang vác thứ gì cả. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, tôi liền khóa cửa rồi đi mua đĩa game.
Khoảng 5:00 tôi về đến nhà và hồ hởi thấy rằng những tiếng ồn đó không còn nữa. Ông ta làm gì tôi không muốn tò mò, chỉ cần làm trong yên bình là được. Tôi chạy game và chụp tai nghe lên đầu. Một bộ tai nghe khá tốt đấy nhé, nó gần như bít hết mọi âm thanh bên ngoài này, nó đẹp và vừa khít tai tôi nữa này. Ôi, tôi yêu nó quá.
Tyler và tôi vừa chơi vừa tán gẫu suốt gần 3 giờ đồng hồ. Đáng lẽ còn lâu hơn nữa nếu Sandra không về đến nhà khoảng 8 giờ tối. Tôi bảo Tyler rằng mình bận rồi, và tối mai hai thằng sẽ tiếp tục công cuộc phá đảo sau khi tôi đi làm về. Tyler thì có làm việc gì đâu. Bố cậu ta giàu sụ thế kia mà, chỉ sở hữu một tập đoàn dầu khí nho nhỏ hay cái gì đấy tương tự. Và ông ấy theo như tôi biết thì đang làm cho Tyler sa đà vào ăn chơi vì cho cậu ta nhiều tiền đến nỗi chẳng biết dùng làm gì cả. Dù sao thì, tôi cũng tắt cái máy điện tử và hất ngã kềnh cái ghế để đứng dậy trao cho Sandra một cái ôm thật chặt. Chúng tôi nói chuyện về một ngày của hai đứa và những thứ linh tinh khác. Tôi sực nhớ đến lão Peters. “Em có biết về một người đàn ông vừa chuyển đến căn hộ trống sát nhà mình không?” Tôi hỏi. Cô ấy nói rằng không quan tâm lắm nên cũng chả biết. Thật là lạ. Tôi định sẽ đến thăm ông bà White vào sáng mai. Họ vốn biết rõ từng người trong tòa chung cư này, và biết đâu họ đã nướng sẵn một cái bánh táo để đem biếu người láng giềng mới kia.