GIÚP CHÚNG TÔI
Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi mong là máu sẽ chảy hết ra ngoài từ cổ tay tôi trước khi chúng tìm đến tôi một lần nữa, nhưng tôi không chắc. Ôi Chúa ơi, lạnh quá. Tôi đang mất rất nhiều máu. Nhưng tôi phải viết xong. Bạn phải đọc cái này. Có lẽ bạn sẽ ngăn chặn được chúng.
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng một tháng trước. Tôi điên cuồng hoàn thành cho kịp bài luận của môn Khoa học Xã Hội trước khi hết giờ, tôi viết nhanh đến nỗi có cảm tưởng như cây bút muốn gãy đôi. Hình như chủ đề là Thế Chiến II. Thật đáng kinh ngạc là tôi còn nhớ những thứ như thế, mà nhớ hết mới ghê chứ ! Mà thôi kệ, chẳng liên quan. Trong lúc tôi đang viết, chợt tôi nhận ra có điều gì đó bất thường. Tôi viết sai quá nhiều lỗi. Bạn phải thứ lỗi cho sự nghi hoặc vớ vẩn này của tôi, nhưng tôi phải giải thích thế này: Tôi không bao giờ viết sai chính tả. Giáo viên thường dùng những từ như “hoàn hảo” hay “đặc biệt” để nói về những bài viết của tôi. Đó là lý do tại sao tôi lại thấy bất thường. Và có một điều nữa, tất cả các lỗi chính tả đều là lỗi viết hoa, điều này lại càng làm tôi rối trí. Tôi đã không viết hoa bất cứ chỗ đầu dòng, danh từ riêng… Nhưng những chữ viết hoa lại thi thoảng chen ngang vào một cách bất thường. Tôi đã viết ra mấy từ như “người đỨc” hay “đồnG minh”, mà không hiểu tại sao. Nhưng lúc đó, tôi không nghĩ nhiều đến chúng. Tôi nhanh chóng sửa những lỗi ấy rồi hoàn thành bài viết.
Thực sự là tôi còn không nghĩ đó là sự trùng hợp khi tôi nhìn thấy nó lần thứ hai. Tôi đang bình luận về ảnh mới đăng của bạn tôi trên mySpace, trong khi đang gõ mấy dòng nói đùa, tôi nhận ra những chữ viết hoa của mình lại có gì đó không ổn. Xem lại, tôi thấy có cái khác thường : từ “XIN CHÀO” được viết hoa hoàn toàn. Nhưng tôi cũng chỉ sửa nó đi rồi hoàn thành nổt cái bình luận. Và một lần nữa, ngón tay của tôi lại ấn vào nút shift một cách vô thức. Kiểm tra lại chính ta lần nữa, tôi chú ý hơn tới một chi tiết. Tôi bắt đầu ghép các chữ viết hoa vào vớinhau, và không thể ngạc nhiên hơn là chúng ghép lại thành dòng: “THẬT LÀ TỐT KHI BẠN ĐÃ CHÚ Ý”. Và những gì sau đó tôi làm chỉ là sững người lại một lát. Tôi đăng xuất tài khoản rồi đi ngủ, tự nhủ rằng đây chỉ là do cái trí tưởng tượng hâm hấp của mình thôi. . .