. . .Lần thứ 3 là trong lớp Ngôn ngữ. Tôi đang viết bài phân tích cho Trường ca Iliad, thì nó lại xảy ra. Một dòng nhắn nữa lại được gửi đến: “BẠN SẼ GIÚP CHÚNG TÔI”. Bây giờ thì tôi đã thực sự thấy căng thẳng. Bàn tay tôi run run khi cố gắng xóa đi những lỗi chính tả ấy. Ngay khi cái tẩy chạm vào mặt giấy, một cơn đau thấu xương chạy dọc tay tôi. Cứ như là ai đó vặn xoắn nhưng nỗi đau trên tay tôi, đặt tay tôi dưới đường ray xe lửa vậy. Cơn đau kết thúc trước khi tôi kịp kêu lên. Tay tôi càng rung mạnh, tôi tiếp tục viết: “ĐỪNG CÓ PHẢN KHÁNG”, những chữ hoa tiếp tục gửi thông điệp. Tôi nghĩ đó chính là lúc số phận tôi bị định đoạt. Tôi viết nhanh hơn. Dù có gì xảy ra, dù tôi có phải làm gì, tôi cũng không muốn nếm trải cơn đau vừa rồi thêm một chút nào nữa. Nghe có vẻ hèn nhát, nhưng tôi chắc chắn rằng bạn cũng sẽ như thế nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi. Đó là lý do tại sao bạn phải ngăn cản chúng.
Về nhà, tôi tiếp tục viết. Chúng nóitiếp “LẤY MỘT CÁI BÁT SỨ”. Hoảng loạn. tôi lục tung nhà và kiếm được một cái. Tôi viết tiếp. Chúng lại ra chỉ thị: “ĐẶT MỘT CUỐN SÁCH VÀO CÁI BÁT”. Cố gắng thực hiện thật nhanh để tránh bị cái đau xâm chiếm, tôi quẳng luôn quyển Iliad vào. “ĐỐT NÓ” . Tôi liếc nhanh quanh nhà. Vội vàng, tôi vớ một que diêm rồi châm lửa quyển sách. Nhưng chỉ dẫn tiếp theo thì còn mơ hồ hơn. “CHO NÓ ĂN”. Tôi viết lại “Bằng gì?” rồi tiếp tục viết. Câu trả lời làm tôi mất bình tĩnh. “MÁU”. Tôi đờ người nhìn tờ giấy một lúc. Và rồi, trước khi tôi kịp biết là mình đang làm gì, thì tôi đã cùng đầu bút làm xước một vết trên ngón tay. Tôi rỏ máu xuống cái bát có tro sách, và một hỗn hợp kinh tởm giữa máu và mực bắt đầu quyện vào nhau. Sau 5 phút, một tiếng kêu phát ra từ chỗ tro sách. Tiếng kêu còn nhỏ, sau tăng dần, đến nỗi làm cho toàn thân tôi run rẩy. Tôi cảm thấy ruột gan cồn cào, nhộn nhạo, và không còn cách nào khác, tôi bịt tai và nhắm chặt mắt lại. Việc ấy như diễn ra hàng thế kỷ, nhưng nó cũng dứt. Tôi mở mắt, và một cảnh tượng kinh dị hiện ra. Không còn cuốn sách nào ở đó, và thay vào đó là những dây leo màu đen bằng giấy, bám chặt vào sàn nhà. Nhưng đó không phải là điều thay đổi duy nhất. Bên ngoài, mấy cái cây gần nhà đã bị trụi hết lá, và cả sàn gỗ trong nhà cũng bị mục rữa. Và cuối cùng, tôi kinh hoàng nhận ra là có những nếp nhăn xuất hiện trên da mình.
Tháng tiếp theo… vẫn yêu cầu của chúng. Mỗi tuần, chúng bắt tôi phải bỏ thêm một cuốn sách vào cái bát, cùng với đó là một vật hiến. Có lần là một cái móng tay. Rồi một cái răng. Rồi đến một mảnh thép. Mỗi lần hiến tế như thế, lại có một cái dây leo mọc thêm ra, bò xuống nền. Cái cây ngoài sân đã chết, sàn nhà thì đã hoàn toàn mục nát và thối rữa, còn tôi thì suy sụp hoàn toàn, khắp người phát ban, xanh xao, tóc thì đã bạc đi từ lúc nào. Tôi bị rút mất sự sống. Tôi ngồi trong phòng Cả ngày, cHỉ viết ngẫU nhiên, còN khônG cần phải ghép Thành từ nữA, chỉ theo yêu cầu của chúng. dù là thứ gì tôi Đã tạo rA trong cái báT đó, dù cHúng bắt tôi làm cái gì, thì những điều đó cũng đAng giết chết thực tại, giết chết những gì xung quanh căn phòng nàY. tôi phải Ngăn chặn chúnG. nhưng có lẽ là mUộn rồi. tôi mẩt rất nhiều máu, tôi thấy chóng mặt. mOng rằng tôI sẽ chết trước khi chúng đến lần nữa. trời ơi, chúng lại Đến trong bài viết của tôi một lần nữa. trời ơi, lạnh quá. tôi mUốn Nhắc lại rằnG cuộc sống của tôi chính là lời CảnH báO,bạn phải hiểu điều đó. cái chết của tôi sẽ chỉ làm chúNG chậm LẠI thôi. chúng muốn xóa sổ sự sống.đừng đọc tin nhắn của chúng. nếu không, bạn sẽ bị bắt làm theo như tôi. và dù thế nào đi nữa, cũng không có đường thoát.