Một buổi chiều, bé Madoka và mẹ đi dạo trong công viên. Trên đường đi, mẹ của bé gặp một người bạn cũng đang dẫn con đi dạo. Hai người phụ nữ ngồi nói chuyện trong khi 2 bé gái cùng chơi với nhau.
Vài phút sau, mẹ Madoka nhìn quanh và nhậnra con bà đã biến mất. Bà hoảng hốt và chạy đến bên bạn của bé.
"Madoka-chan đâu mất rồi?" bà hỏi bằng giọng run run.
"Bạn ấy vừa chơi cát với cháu", cô bé trả lời."Sau đó bạn ấy đi chơi cầu tuột, nhưng cháu vẫn muốn ở lại đây, từ lúc đó ko thấy bạn ấy đâu nữa."
Người mẹ và bạn tìm kiếm khắp công viên, gọi tên bé Madoka, nhưng vẫn không thấy tung tích, giống như biến mất vào không khí. Bà gọi cảnh sát báo mất tích, và gọi điện cho chồng thông báo tin dữ."
Cảnh sát lục soát khắp khu vực và lập những trạm kiểm soát, nhưng không tìm thấy dấu hiệu nào của Madoka. Cha mẹ bé ở lại công viên tìm kiếm trong vô vọng cho đến đêm. Cuối cùng, họ quay trở về nhà trong thất vọngvà khóc mãi cho đến khi ngủ.
Cảnh sát cam đoan với 2 người họ sẽ tìm ra bé, nhưng sau 1 tháng, việc điều tra đi vào ngõ cụt. Sáu tháng sau, Madoka vẫn bặt vô âmtín. Sau một năm, cảnh sát đến thăm gia đình và thông báo rằng, có vẻ như bé Madoka đã chết.
"Tôi xin lỗi", cảnh sát trưởng nói. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng đành phải đối diện với sự thật phũ phàng. Chúng tôi sẽ không thể tìm ra bé. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm bây giờ là ngừng việc điều tra và khép lại vụ án không thể phá này."
Mặc cho những gì cảnh sát đã nói, hai vợ chồng vẫn không bỏ cuộc. Họ sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để biết chuyện gì đã xảy ra với bé Madoka.
Với những tia hi vọng cuối cùng, họ quyết định tìm đến thầy bói, hi vọng sẽ tìm được những manh mối mới. Họ được giới thiệu đến bà đồng xuất sắc nhất nước Nhật, bà đã giúp cảnh sát tìm ra nhiều vụ mất tích qua miêu tả địa điểm của những người bị bắt cóc.
Khi bà đồng đến, bà yêu cầu 2 vợ chồng dẫn đến nơi cuối cùng họ thấy bé. Khi đến công viên, bà cúi xuống bãi cỏ, nhắm mắt và bắt đầu dùng tâm nhãn.
Sau một lúc lâu, bà đồng đứng dậy và yêu cầu họ đưa bà về nhà. Bà đi quanh nhà, chạm vào quần áo, giày dép và đồ chơi của bé. Cuối cùng, bà đưa tay xoa trán, nhắm chặt mắt và nín thở. Rồi bà thở ra một hơi dài và phán,"Madoka-chan vẫn còn sống."
Ngay lập tức, cha mẹ bé reo mừng ôm nhau trong hạnh phúc. Người mẹ hỏi, "Vậy bây giờ bé ở đâu?"
Một nụ cười nở trên môi bà đồng khi bà phán, "Tim bé còn đập và phổi bé còn thở."
Hai vợ chồng níu chặt lấy nhau trong niềm vuisướng.
"Tôi biết mà! Tôi biết vậy mà!" người mẹ nói."Nhưng Madoka-chan đang ở đâu?"
"Đôi mắt của Madoka-chan đang nhìn thấy một ngôi nhà lộng lẫy với nội thất xa xỉ", bà tiếp tục. "Bao tử của Madoka đang chứa 5 thứđặc sản thượng hạng."
Người mẹ thở ra trong nhẹ nhõm và van nài"Vậy Madoka-chan ở đâu? Làm ơn cho chúng tôi biết!"
Bà đồng chần chừ một lát. Rồi nước mắt lăn dài, bà khóc, "Madoka ở khắp nơi trên thế giới!"
Trong một giây, cha mẹ bé cứ đứng đó trong kinh ngạc. Rồi họ hiểu ra ý bà đồng và bắt đầu gào khóc.
.
.
.
.
.
.
Ai hiểu cô bé bị gì ko?