Vài năm sau, khi tôi 16 tuổi, tôi kiếm được chút tiền bằng việc trông trẻ vào các ngày cuối tuần. Một ngày nọ, đứa bạn tôi gọi điện và bảo rằng cậu ấy biết một gia đình đang cần người trông trẻ gấp. Cậu ấy thì đang bận và hỏi tôicó muốn đến đấy trông thay cho cậu ấy không.
Cậu ấy còn nói với tôi rằng cặp vợ chồng đó rất là tốt bụng, trả lương rất là hào phóng và đứa con gái 3 tuổi của họ rất là ngoan ngoãn và biết nghe lời. Tôi cũng không bận việc gì nên tôi ngay lập tức nhận lời.
Tối hôm đó, tôi đến nhà cặp vợ chồng và gặp người vợ. Tên bà là Ruth và bà đang chuẩn bị đi chơi với hội bạn. Bà có đề cập là chồngbà đang đi công tác và đưa cho tôi vài số điện thoại để gọi nếu cần.
Việc trông trẻ trôi qua khá là dễ dàng. Tôi cho cô bé ăn, tắm cho bé và chuẩn bị cho cô bé lên giường đi ngủ.
Vào khoảng nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở và tiếng bước chân đi dọc hành lang. Tôi nghĩ nó rất là lạ vì tôi chưa nghe thấy tiếng đỗ xe. Quay mặt lại, tôi nhẹ cả người khi thấy Ruth đang đi vào phòng khách, nơi tôi ngồi xem TV.
Bà không nói với tôi một lời nào. Khi bà đi qua tôi, tôi cảm thấy con người bà có gì đó thay đổi. Có gì đó trong ánh mắt bà đã khác trước và đang cười toét miệng. Tôi lạnh hết cả sống lưng.
Tôi biết nụ cười đó. Tôi đã bắt gặp nó một lần, mấy năm trước.
Ruth ngồi ở bàn ăn cơm và quay lưng lại phía tôi. Tay bà thõng xuống, đầu bà hơi nghiêng về phía bên trái và miệng bà phát ra những tiếng hát nho nhỏ.
“Ruth?” –tôi hỏi một cách lo lắng- “Ruth, cô có làm sao không?”
Không có tiếng trả lời.
“Ruth, cô đã chết rồi đúng không?”
Chỉ có sự im lặng đáp lại
Tay tôi run lẩy bẩy. Tôi nhanh chóng vơ hết đồ đạc của mình lại và chạy ra khỏi phòng. Khi tôi ra tới hành lang, tôi mở cửa trước và nhìn ra ngoài. Không có xe đỗ ở đó.
Bỗng nhiên, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.
Tôi không muốn nhấc máy, vì tôi sợ những gì mình sẽ nghe được. Tay tôi cứ hươ hươ trên cái máy và rồi tôi quyết định nhấc máy lên.
Tôi biết thừa người ở đầu dây bên kia là ai.
Là cánh sát, gọi điện tới để báo với tôi rằng Ruth vừa mới qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.
Nước mắt tôi chảy ròng ròng. Tôi chạy lên gác, bế đứa con của Ruth và quấn nó vào một cái chăn. Rồi tôi chạy xuống hành lang, chạy thật nhanh qua cửa phòng khách.Tôi vẫn có thể thấy Ruth quay lưng lại với tôi. Không chần chừ một giây nào, tôi chạy khỏi căn nhà, với đứa bé ở trên tay tôi