Không lâu sau đó, tôi lại tỉnh dậy vì Buddy nhảy lên giường. lạ thật. Phía giường mà nó nằm lúc xuống sâu hơn bình thường. Điều này làm tôi hơi hoảng sợ. Nhưng, lần nữa tôi nghĩ đến việc mình phải dậy sớm, thế là tôi mặc kệ. Sau đó, nó liếm mặt tôi. Tôi sắp đánó ra khỏi phòng đến nơi rồi.
“Buddy, đủ r--” đột nhiên, nó gặmtai tôi. Mọi thứ trở nên rõ ràng. Đây ko phải Buddy. Cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài…lúc đó… Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích.
“mày ngon lắm” 1 thì thầm bệnh hoạn từ đằng sau tôi
Mắt tôi mở to ra. Hoảng loạn. tôi hét lên 1 cách chói tai, đấm vào mặt thằng kia. Kẻ lạ ấy ngã uỵch khỏi giường, tạo nên tiếng động lớn. tôi nhảy bật khỏi giường, chạy về phía cạnh cửa- nơi có cái gậy bóng chày. Tôi quay người lại và nhìn thấy hắn chạy vào buồng tắm. Đi rón rén về phía nhà tắm, tôi sẵn sang vung gậy. thứ duy nhất tôi nghe thấy là tiếng tim đập ngày càng nhanh và mạnh hơn theo từng bước chân. Đứng cạnh cửa, tôi chả nhìn thấy gì khác ngoài cánh cửa sổ mở. Tôi nhanh chóng đóng nó lại.
Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng nhỏ giọt. Vung gậy, rèm bồn tắm bị tung lên,tuột khỏi móc. Hắn ở trong đó, tôi vung 1 lần nữa. Khi cái gậy tôi chạm vào người hắn, máu bắn tung tóe khắp người tôi.Nhìn lại lần nữa và tôi thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất. Bây h mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Cái tiếng chảy nhỏ giot đó là của… Buddy. Bị xẻo thịt. treo lơ lửng bởichính ruột của mình.
Cái tên khốn bệnh hoạn đó thiết kế cái ròng rọc từ con chó của tôi.Tôi làm rơi gậy và khuỵu xuống. Tôi cảm thấy bữa tối trong bụng như sắp trào khỏi cuống họng. Tôi kéo mình về phía toa lét, nôn mửa trong cảnh tượng lố bịch này. Tôi không thể tống giọng nóihắn ra khỏi tâm trí. Tôi ko thể ngừng run rẩy. nước mắt chảy dàitrên mặt, tôi chưa bao h cảm thấy bất lực, lo sợ hơn về người hay thứ j có thể ở dưới gầm giường tôi.
May mắn thay, 1 người hàng xóm nghe thấy tiếng động lạ- và gọi cho cảnh sát. Họ nói rằng tôi may mắn. Hóa ra, tên đó là 1 kẻ thần kinh không ổn định.
Hắn từng bị bắt khi mới 12 tuổi vì giết và… ăn ngấu nghiến mọi người trong gia đình hắn. kể cả thú nuôi. Gần đây kẻ điên ăn thịt người này đã trốn thoát khỏi trại tâm thần nơi hắn bị giam giữ
Suy nghĩ về những điều đã có thể xảy ra, tôi khá may mắn. sau 3 tuần làm việc trong phòng khách sạn điều trị nhà tâm lý học, cảnh sát đảm bảo với tôi là hắn đã đi rất xa rồi. Giờ đây tôi ở nhà. Thông báo với mọi người rằng tôichưa biến mất khỏi mặt đất này… Dù tôi ko định nói dối, thingr thoảng, tôi vẫn có cảm giác hắn đang theo dõi tôi. Giống như là hắn ngay sau tôi vậy, chờ đợi để ăn miếng nữa. Nhưng bây h hắn đã đi rồi, vì vậy chẳng có j phải lo lắng nhỉ?
Nơi này hơi lành lạnh. Tôi sẽ trở lại ngay đây. Tôi chỉ định đóng cửa sổ thôi........