Spare 10 minutes – Live a
lifetime Tôi chuẩn bị bước vào đường hầm
trong khi trời đang đổ mưa nặng
hạt lên con đường đấy đá sỏi, sẵn
sàng cho tour du lịch thành phố ma
nổi tiếng cùng 20 đến 30 người
khác, tôi cảm thấy căng thẳng những không kém phần hào hứng
trước bầu không khí này. Tôi đến Edinburgh vào xế chiều, đi
suốt ban ngày với bộ quần áo đủ
cho đêm nay và chiếc máy ảnh đeo
ở cổ cả ngày hôm nay, sẵn sàng
chụp vài bức ảnh thành phố cổ đẹp
đẽ này. Suốt cả ngày hôm nay, tôi tham gia
đủ thứ hoạt động thường thấy từ
các tour du lịch tại thành phố này.
Bắt đầu với việc dạo quanh vườn
thú hết nửa ngày, sau đó thanh
quan tòa lâu đài Edinburgh nổi tiếng hiên ngang trên một ngọn
đồi có thể nhìn bao quát cả thành
phố vào khoảng 4 giờ chiều. Tôi đã
không có nhiều thời gian để chiêm
ngưỡng hết vẻ đẹp tại đây mà
đáng ra tôi nên có, nhưng với một ngày Chủ Nhật cho mọi thứ trước khi
trở về nhà để đi học vào ngày hôm
sau, tôi biết thời gian vô cùng hạn
hẹp. Cuối cùng chúng tôi rời khỏi tòa lâu
đài lúc 7 giờ sau khi có một bữa ăn
trưa tại quán cafe ở đó, tôi lên xe
bus và trở về nơi xuất phát. Và toàn bộ chúng tôi đều có mặt tại
đây và chuẩn bị cho buổi tối, bỗng
chiếc điện thoại đổ chuông. Nhìn vào màn hình, tôi thấy chứ
‘’mẹ’’ sáng trên màn hình ‘’Chào mẹ’’ Tôi nói, ‘’mẹ có thể gọi
lại sau được không? Con đang có
chút việc và không có nhiều thời
gian’’ ‘’Mẹ chỉ muốn biết rằng con đang
ổn, mẹ đã lo lắng rất nhiều khi con
không gọi điện về, và sẽ rất vui
nếu con bỏ chút thời gian cho người
mẹ già của mình’’ Bà nói Từ khi sinh ra đến năm 18 tuổi khi
tôi rời nhà để học khoa Nhiếp ảnh
của một trường đại học, tôi chưa
bao giờ gần gũi với ai hơn mẹ. Vì
vậy tôi hiểu sự quan tâm của bà và
luôn gọi điện về vào các ngày Chủ Nhật. ‘’Con biết mà mẹ, nhưng con đã 18
tuổi, mẹ không cần phải quá lo
lắng như vậy’’ tôi trấn an bà. ‘’Con
đang ở Edinburgh, hôm nay là một
ngày rất bận rộn phần nào làm con
quên mất việc gọi về, con chỉ mới chuẩn bị bắt đầu cho chuyến đi
đến thành phố ma’’ ‘’Được rồi con trai’’, bà nói, ‘’Thật
tốt khi biết rằng con vẫn ổn, mẹ sẽ
để con tiếp tục chuyến đi của
mình, mẹ cảm thấy con sẽ an toàn’’ ‘’An toàn?’’ Tôi cười thầm, ‘’Con
chắc chắn sẽ vẫn an toàn kể cả khi
mẹ không gọi’’ ‘’Hello?’’ Tin hiệu liên lạc bị cắt
‘’đường truyền quái quỷ’’ – tôi lẩm
bẩm ‘’hmm, thật kỳ lạ… Mọi người đâu
cả rồi?’’ Tôi nhìn vào trước cửa
đường hầm, trống không. ‘’Họ chắc đã bắt đầu mà không có
mình khi mình đang bận điện
thoại’’ Tôi cười, ‘’Chắc chắn tôi có
thể bắt kịp họ’’ Tôi bước vào đường
hầm được lát đầy đá. Sau khoảng 30 bước chân, tôi nhìn
thấy gì đó trông như bóng người
giữa những tia sáng và bụi.
‘’Đó chắc hẳn là họ’’ tôi nhanh chân
bước đến Bước khoảng 50 m trên nền đá sỏi
trong đường hầm chật hẹp, tôi
bỗng chết lặng.
Bước ra từ 1 căn phóng bên trái tôi,
một người đàn ông cao 6 ft bước ra
từ bóng tối Tôi vô cùng kinh hãi. Tim tôi như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thở
hổn hển, tôi nhìn lên để chắc chắn
những gì mình đang thấy. ‘’Bình tĩnh’’ Giọng nói phá vỡ
không gian như muốn khủng bố tôi
vậy.
‘’Ô..ô…ông là ai?’’ Tôi hoảng loạn
hỏi
‘’Edward McGregor’’, ông ta trả lời và bước ra khỏi bóng tối để giới
thiệu bản thân Ông ta khoảng 40 tuổi với mái tóc
dài màu nâu rậm rạm, mắt xanh và
làn da nhợt nhạt, ông đứng chặn
đường tôi lại ‘’Cậu đã bị lạc khỏi đoàn phải
không?’’ Ông ta hỏi ‘’Tôi bỏ đi nghe điện thoại và
không để ý, có thể coi là như vậy’’
tôi trả lời và cười thầm, ông ta
không phải một con quái vật hay
một bóng ma như tôi tưởng ‘’Nó vẫn thường xảy ra như vậy,
Cậu bỏ lỡ 10 phút đầu tiên của
chuyến đi’’ Ông ta nói ‘’Nhưng hôm
nay là một ngày may mắn của cậu’’ ‘’Ngày may mắn của tôi?’’ Tôi kinh
ngạc hỏi ‘’Phải, một ngày may mắn’’ Ông ta
nhắc lại. ‘’Nhưng tại sao? Tôi thắc mắc ‘’Cơn mưa đã làm ngập lụt nghĩa
địa ở phía trên đường hầm này và
cái đường hầm cũ kỹ này không thể
giữ vững được, tất cả mọi người trừ
cậu đều đang nằm chết dưới trần
nhà sụp đổ bên trong đường hầm rồi. Gửi sự cảm kích của tôi tới mẹ
cậu vì sự giúp đỡ tuyệt vời đó’’ ông
ta nói và quay lại căn phòng của
:mình.