Mọi thứ trở nên tối sầm lại.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, băng bó khắp người, kể cả 2 mắt. Một bác sĩ đứng trong phòng tôi, nói chuyện cùng với một bác sĩ. Họ thấy tôi đã tỉnh dậy, và mỉm cười. Họ nói với tôi rằng tôi là người sống sót duy nhất trong một vụ thảm sát hàng loạt, và thủ phạm, một người đàn ông trung niên, đã bị bắt giữ. Tôi kể cho họ về con bé. Họ bảo là không có bé gái nào ở hiện trường cả. Họ không tin tôi. Họ khuyên tôi nên nghỉ ngơi.
2 tuần trôi qua, và tôi được xuất viện. Dù rất vui vì được xuất viện, nhưng giờ đây trên tay, mặt, lưng… Tôi đi qua phòng chờ. Ở trên sàn có vài món đồ chơi: xe cứu hỏa, búp bê và một chiếc xe tải. Ngồi bên cạnh đống đồ chơi này là một bé gái với mái tóc dài, đen nhánh. Con bé mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Nó ngẩng lên nhìn mặt tôi, nở một nụ cười đến tận mang tai và bằng một giọng nói khiến tôi sởn hết cả tóc gáy, con bé nói:
“Bạn có muốn chơi với tôi không?”....