tĩnh trở lại, nó dõngdạc nói :
- Thưa cô, em tên là T, sở thích củaem là chơi thể thao, game online và một số hoạt động khác.
- Tốt lắm, mời T ngồi xuống. Bạn kế tiếp nào.
Sau khi thằng Tuấn giới thiệu xong, nó kéo xuống và thì thầm :
- Trời ạ. Tao cứ tưởng là khó khăn lắm chứ.
- Mày chỉ được cái giỏi tưởng tượng thôi.
- Thì tại thằng anh tao bảo là màn chào hỏi này căng nhất mà.
- Mày bị anh mày lừa rồi.
Nó ngẩn người ra, trời ạ, hóa ra nó bị anh nó trêu mà không biết.
- Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, xuống sân trường tập trung nghe phổ biến nội dung lao động đi.
Lúc này nó mới nhận ra sự sai lầm của mình.
Tuy trời có nóng nhưng cả trườngkhông ai là quần short - áo thun như nó cả , thành ra nó thấy ngại kinh khủng. Giờ nó bắt đầu thấy ăn năn khi không nghe lời khuyên của anh nó.
- Ê. Tao xuống cuối ngồi, mày che cho tao nhé.
- Dở người thật, thôi mày ngồi choyên đi, không khéo lại bị bắt lên thìkhổ.
Suốt cả quãng thời gian ngồi ở sân trường, nó cứ ngồi rụp cả người xuống vì lo sợ. Híc, mồ hôinó cứ túa ra ... Nó quay mắt nhìn khắp một lượt các dãy học sinh ngồi quanh mình. Bất chợt, ánh mắt của nó dừng lại ở một bạn gái- nó không hiểu sao bạn gái đó lại thu hút sự chú ý của mình. Nó đưatay khều thằng bạn :
- Ê. Tuấn, mày có biết đứa kia là ai không? ( Chỉ chỉ )
- À. Đấy là Linh Nhi, hoa khôi của lớp 10B đó, mày không biết hả?
- Mẹ sư mày, vừa vào thì biết cái gì?
- Thông tin kém quá, Nhi nổi tiếng là xinh đẹp từ lúc lớp 9 rồi. Mà sao tự nhiên mày hỏi thế?
Mặc kệ lời nói của thằng bạn, nó quay sang mải mê ngắm nhìn Nhi. Nhi trông cao ráo và đầy nữ tính, mái tóc dài được làm xoăn một cách cẩn thận, đôi môi và đôi má ửng hồng vì ánh nắng. Đôi mắt nhìn sao mà xa xăm và sâu thẳm quá, nó không dám nhìn chằm chằm vì sợ Nhi sẽ phát hiện.
Mà dường như linh tính của ngườicon gái cũng đã mách bảo cho Nhibiết, Nhi quay người xem kẻ nào " to gan " dám chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Ánh mắt của nó và Nhi chạm nhau, chỉ một tích tắc nhưng cũng đủ làm nó giật mình. Vội vàng quay đi thật nhanh, nó như trở lạihiện thực.
- Hú hồn ( Nó tự nói )
- Cái gì mà hú hồn?
- À không, không có gì .
- Mày như thằng dở vậy. Có bị sao không thế?
- Tao ổn mà. Thôi mày quay lên đi.
- Còn gì nữa đâu, nãy giờ phân công lao động xong hết rồi, giờ chỉ việc đi lấy đồ rồi lao động thôi.
- Thế à? Đi thôi.
Nó cố gắng lẩn đi thật nhanh, nó không dám quay đầu nhìn lại.
Tại sao nó lại cảm thấy hồi hộp thếnhỉ? Tim nó cứ đập một cách loạn xạ khi thấy ánh mắt đó. Nó không thể giải thích nổi... Liệu đây có phảithứ tình yêu mà anh mình nhắc đến không nhỉ??
Híc, cả buổi lao động mà mọi người cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh vậy, tuy mặc bộ này có vẻ thoải mái nhưng mà quảthực là nó không chịu được mấy ánh mắt soi mói như vậy
Buổi trưa, nó về nhà và đem thắc mắc này hỏi anh nó. Anh nó phá lên cười haha và nói :
- Mày xàm quá, mới chỉ có nhìn sơ qua ánh mắt mà đã nói là thích nó rồi hả?
- Em không biết mới hỏi anh mà.
- Mày cứ từ từ thôi, yêu và thích là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy. Cứ để mọi việc tiến triển từ từ thôi.Nghe lời anh nó, nó thôi không nghĩ đến hình bóng đó nữa, tuy nhiên, buổi tối - trong giấc mơ củamình, nó lại mơ thấy người con gái đó... Kể từ đó, cuộc sống của nó thay đổi một cách nhanh chóng.
Chap 2:
Hôm khai giảng, nó dậy rõ sớm và chuẩn bị quần áo chỉnh tề.
- Dậy sớm thế mày?
- Hôm nay khai giảng mà anh.
- Anh mày mấy năm trước cũng chả như mày đâu, cứ bình thản đi, trường bảo 7h30 có mặt nhưng đitừ 8h là vừa.
- Mà sao anh chưa xuống trường thế?
- 2 hôm nữa xuống.
Nó định nói với anh cái gì đó nhưng mà lại thôi. Đi từ từ xuống nhà, mẹ nó đang nấu bữa sáng cho gia đình :
- Sao dậy sớm thế con.
- Khai giảng mà mẹ.
- Ăn sáng đã nhé, mẹ lấy bánh cho.
- Vâng ạ.
Nó ngồi xuống bàn, gặm miếng bánh mì với li sữa mẹ pha cho.Tự nhiên nó nhớ lại mấy hôm trước, ngày mà nó chạm phải ánh mắt đó, ngày mà nó cảm thấy xấu hổ vìăn mặc khác lũ bạn... Bất chợt nó phì cười vì những sự việc đó.
Ăn sáng xong vừa đúng 7h30. Nó đi xe lên trường, ngoài đường đầyhọc sinh. Nó bắt đầu thấy sai lầm khi chọn giờ này để đi,