rất tình cảm. Bề ngoài thì tỏ ra không muốn hoặc không thích nhưng bên trong thì đang dao động . Nó chợt mỉm cười một mình :
- Có gì mà cậu cười thế? ( Nhi quaysang hỏi nó )
- Hả? À... Tớ cười con cún .
- Sao lại cười nó?
- Hì, tớ cười vì tớ ghen tị với nó, ước gì tớ cũng được cậu chăm sócnhư thế nhỉ?
- Cậu...
Mặt Nhi đỏ ửng lên, nó lại cười tiếp. Nó cười vì Nhi đã bắt đầu daođộng trước tình cảm của nó. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ thực hiện được lời nói của nó năm lớp 10 : " Nhất định tớ sẽ khiến cậu yêu tớ "
Chap 8:
Từ khi quen Nhi, cuộc sống của nórời xa những ngày tháng ồn ã để về lại những ngày bình yên. Nó trởlại với thói quen nằm nghe nhạc lúc nửa đêm, sau khi nghe điện thoại của Nhi và nghĩ về những điều Nhi nói.
Nó học cách đếm một ngày trôi qua không phải bằng giờ mà bằngtừng phút, từng giây.
Nó đổi thói quen từ để điện thoại im lặng sang để nhạc chuông, chỉ để chắc rằng khi Nhi cần nó , nó sẽluôn sẵn sàng trả lời tin nhắn và những cuộc điện thoại từ Nhi.
Nó mới hiểu vì sao khi người taquen với cảm giác được yêu thương người ta lại không muốn trở về những ngày tháng một mình.
Mỗi sáng nó thức dậy đều vội vã chộp lấy điện thoại và nhắn tin chúc Nhi một ngày mới vui vẻ và bình yên.
Nó quen với việc nghe điện thoại của Nhi mỗi đêm. Những cuộc điện thoại dài ngắn khác nhau, đôikhi kéo dài đến tận 1 – 2 tiếng. Nhưng nó vẫn muốn sẽ được nghe tiếng Nhi nhiều hơn. Mỗi câunói, mỗi nụ cười của nó đều ghi nhớ, theo một cách nào đó.
Trước khi quen Nhi, nó không tin vào số phận và định mệnh. Mỗi con người có quyền lựa chọn cuộcsống cho riêng mình, tại sao không lựa chọn một cuộc sống màmình mong muốn? Nhưng quen Nhi rồi nó nghĩ rằng đâu đó vẫn còn những điều không thể nào lí giải được. Nhưng tại sao nó có thểgặp và yêu Nhi nếu không có một sự sắp đặt nào có của số phận.? Cólẽ tất cả mọi thứ đều chỉ là tương đối.
Tình cảm cứ lớn dần trong tim nó ,để rồi một ngày, nó đưa ra một quyết định quan trọng.
Bữa đó, trường nó tổ chức văn nghệ chào mừng 26- 3 ( Ngày Thành lập đoàn ấy ^^ ) Khônghiểuvì lí do gì mà nhà trường dời thời gian tổ chức từ buổi chiều sang buổi tối, báo hại nó đã chuẩn bị tất cả mọi thứ lại phải tháo hết ra chờ tối mặc
Nó chở nhi đến trường lúc 7h30 tối. Nếu như thường lệ thì nó sẽ rất ghét các chương trình kiểu nàyvì nó thật nhàm chán, nhưng lần này lại khác, nó rất mong chờ đến tiết mục văn nghệ, bởi vì nó biết có một người quan trọng mà nó muốn nhìn thấy trên sân khấu
Buổi diễn kéo dài đến 10h mới kếtthúc, híc, ngồi suốt mấy tiếng mệt quá . Nó tính ra mấy quán cạnh trường mua nước uống nhưng màtất cả đều đóng cửa hết rồi. Híc, không chịu được, nó phi xe đi kiếm nước uống. Lượn vài vòng mãi mới tìm được một quán trà sữa còn mở. Nó chạy vào và nói :
- Anh ơi, cho em ly trà sữa socola. ( Thực ra nó tính ăn kem cơ nhưng mà không có kem =.=~ )
- Em mua mấy ly ?
- 1 ... à.. ( Nó chợt nhớ ra là còn Nhiđang chờ mình trên trường để đưa về. ) Á, chết rồi..
- Sao lại chết?
- Em lấy 2 ly, anh làm nhanh nhanhcho em tý.
Trời ạ, tại sao nó lại có thể vô tâm đến thế nhỉ.Nó nhìn đồng hồ, đã 10h15' rồi, híc, Nhi chờ không thấy mình chắc là lo lắm.
Cầm vội 2 ly trà sữa, trả tiền rồi nó lại chạy xe lên trường. Xung quanhđường giờ vắng tanh không một bóng người.
May quá, đến nơi thì Nhi vẫn đang chờ nó ở cổng trường, tội quá.
Nó vội vàng chạy đến và nói :
- Tớ xin lỗi. Tại tớ mải đi mua mấy ly trà sữa quá.
Nghĩ lại thấy mình vô ý quá, đã hẹnlà phải đúng giờ chứ . À, mà khôngphải chứ, nó đang nhìn thấy cái gì kia? Nhi đang khóc á?
- Tớ xin lỗi... Tha thứ cho tớ nhé... đừng khóc nữa. Khóc trông cậu xấu lắm à.
- Tớ cứ tưởng cậu quên tớ rồi cơ. ( Nhi thút thít )
- Hì, làm sao mà quên được. Nín đi nào... Gớm, khóc trông xấu xí quá. Nào, để tớ lau nước mắt cho
Nó không hiểu sao lúc nào nó cũng chuẩn bị sẵn khăn giấy trongtúi. . Lau từng giọt nước mắt , tay nó được dịp chạm vào mặt Nhi. Chao ôi, sao mà mịn màng quá>"<!
Ơ mà quái lạ, bình thường khu nàyvẫn có đèn đường mà, sao bây giờít đèn bật thế nhỉ? Mãi mới có 2 bóng bật, thôi không sao, ánh đènvẫn đủ để nó nhìn thấykhuôn mặtNhi.
- Mình về thôi, muộn rồi ( Nhi nói )
- Từ từ đã...
Nó cúi xuống dưới chân nhi, hí húiluồn những sợi dây trên đôi giầy vải của Nhi.
- Khóc đến nỗi mà không biết mình tuột dây giầy hả.
- Chứ sao nữa, cậu không biết lúc đó tớ thấy sợ như nào đâu.
- Mà bắt đền cậu đấy, tớ lo cho cậuquá nên phóng vội lên đây, giờ 2 lytrà sữa bị đổ hết rồi.
- Giờ cậu muốn bắt đền thứ gì?
- Đơn giản thôi, tớ yêu cậu, vậy cậuhãy làm bạn gái của tớ nhé.
- Hả?
- Có cần tớ nhắc lại không?
- Tớ...tớ...
Thấy thái độ của Nhi như vậy, nó chắc mẩm đã gần thành công rồi, phải cố lên