Chap 8 : Hề !
Thức dậy , trời đã sáng , người có tí mệt mỏi , đầu óc quay quay . Một trong những thú vui vô học của em , uống ruợu không mồi nhắm say thì nằm lăn ra đất ngủ một mạch đến sáng . Cất chiếu rồi sửa soạn đi học .
Trên con đường quen thuộc đến trường bổng có tiếng gọi
“Bun à “
em nhìn nhỏ với ánh mắt thất vọng, cứ ngỡ nhỏ đi ngang qua em mà không hay biết. Ngờ đâu trời xui quỷ ám đi gần qua thì nhỏ quay đầu lại. Có chút ngại với việc lúc chiều em gượng :
-“Ừ”
-“Bị sao nhìn mặt mày bơ phờ vậy”
-“Bệnh”
-“Uống thuốc chưa ?”
-“Chưa”
-“Thế có đi học được không hay để Linh vào xin phép nghỉ một hôm nhé”
-“Thôi không cần đâu”
Một sự im lặng đáng sợ sau một dàn trả lời ngắn gọn dễ hiểu của em. Em nhìn nhỏ, nhỏ nhìn em, hai đứa nhìn nhau, mắt em thì liêm diêm mệt mỏi, mắt nhỏ thì kì lạ khó hiểu. Em không hiểu được là nhỏ đang thương hại hay đau buồn. Đàn bà khó hiểu vật.
-“Bun có ghét Linh không”
-“Không”
Giờ thì em có thể biết rằng là nhỏ đang buồn.
-“Linh thì thích bun lắm đấy , Linh hứa sẽ làm cho Bun yêu Linh”
Ac! Clgt , sến và cổ vật vã .Em không trả lời, nhìn đi chổ khác. Nhỏ ủ rủ đạp xe chầm chậm đi. Thế cũng tốt, em sẽ lại có được những khoảng thời gian bình yên hôm nào.
Vào đến lớp , Linh cùng Hồng từ từ bước vào lớp , một trong số nhỏ bạn thân của Linh , thấy em , Hồng nó cho một nửa còn mắt lạnh lùng và đầy sát khí , chắc Linh đã kể chuyện hôm qua cho con Hồng ngu si ấy rồi , không chấp đàn bà , em mỉm cười trùi mến và trả lại bằng con mặt “kệ con mẹ” .
Linh đi qua em ngồi xuống , không nói một chữ nào . Thay đổi lẹ thế , mới đây còn bô bô cái mồm với em giờ thì im lặng ngoan ngoãn như một con mèo bị què một chân . không quan tâm , chuyện gì đến thì nó đến , trai đất vẫn quay mà .
Chiều về, một mình bước đi trên con đường yên tĩnh hôm nào, cái cảm xúc trống trải khó tả ấy làm em hơi mệt mỏi. Em nghĩ tới Linh, nghĩ xem nhỏ sẽ làm những gì, nói những gì khi đi chung với em, lơ mơ trong những hình ảnh ảo tưởng, em giật mình. Cảm xúc em bổng dưng vượt lý trí, để cảm xúc vượt lý trí là một trong những cái ngu học của con người, em không thể bị như thế được. Tập trung lại và dẹp bớt mọi suy nghĩ về Linh thì em lại thấy Linh trước mặt, nhỏ quay lại nhìn em, em nhìn nhỏ. Một cảm giác nhảm nhí khó chịu không tả được đang chạy xung quanh cơ thể em, em bổng cảm thấy ngại ngùng không thể nói chuyện với nhỏ, mắt em không rời được khuôn mặt xinh xắn của nhỏ, nhưng em là kẻ thông minh và biết dùng cái đầu nên lý trí lại sớm trở về. Em quay mặt tránh cái nhìn của nhỏ, không một tiếng chào, không một biểu hiện, em lạnh lùng bước đi không quay đầu.
Những cảm xúc ngu xuẩn khó chịu cứ bám lấy em, làm em không có hứng làm gì cả,nằm phè rốn lên trần nhà. Không lẻ em yêu ? Vừa mới đây em đã phũ nhỏ, em và nhỏ chưa bao giờ có cái gì quá thân thiết với nhau, thậm chí lần đầu em tỏ tình còn bị cười trêu nửa mà . Không lý giải được, em đổ thừa cho tâm lý tuổi dậy thì của em và cuối cùng cũng có thể ngủ.
Ngày ngày trôi qua, cái , ngiy m cảm xúc này em không khống chế được nữa, em thường ngắm nhìn si mê nhỏ, tự nhủ trong lòng, nếu yêu đơn phương như này thì cũng sẽ có ngày nó phai đi.
Cuối cùng thì cũng hết năm học lớp 9, đến cuối ngày tổng kết năm học, em không kiềm chế lòng nữa, mặc cho cái tư cách, sĩ diện to lớn của em, em chạy đi kiếm nhỏ, em quyết nói lời yêu thương với nhỏ.
Từ xa em thấy nhỏ, nhỏ ngồi trong vòng tay một thằng khác, âu yếm nhau.
-“Linh thì thích bun lắm đấy , Linh hứa sẽ làm cho Bun yêu Linh”
Cái câu em nghe từ hôm nào đấy, chợt văng vẳng trong tai em, đau buồn thất vọng, em mới nhớ lại những suy nghĩ về yêu đương của tôi. Em mới 15 tuổi mà, yêu đương cái con mẹ gì chứ ? Lòng nhức nhối, uất ức, tự trách mình ngu dốt tự làm khổ mình. Lê cái xác không hồn đi ra khỏi cổng trường, mặc cho đôi tình nhân sau lưng đang âu yếm, trái đất cứ như ngừng quay.
*Yêu làm con người ta ngu muội đi, cảm xúc dần chiếm lấy quyền hành và để lại cái kết cục đau khổ*
Ôi con mẹ nó, nực cười cái mối tình đầu…
----- The End -----